Ta Không Phải Con Trai Của Khí Vận

Chương 595: Bia cổ thần bí, một lưới đánh tan (1)

Chương 595: Bia cổ thần bí, một lưới đánh tan (1)
­ ­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­
­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­
Dưới sự dẫn đường của Côn Thần vương, Thẩm Thiên tiến vào hẻm núi không bị các trưởng lão Côn tộc ngăn cản.
Tuy nhiên Thẩm Thiên cũng cảm nhận rõ, mình càng đi vào trong hẻm núi, linh khí nồng đậm xung quanh cũng xảy rat hay đổi.
Nồng độ linh khí trong hẻm núi này còn cao hơn gấp mười lần so với Thần Tiêu thánh địa, nơi nào cũng sinh cơ dào dạt, các loại kỳ trân dị thảo mọc thành từng bụi.
Nếu không phải bận tâm đến thể diện Thần Tiêu Thánh tử, Thẩm Thiên thật sự muốn hái trộm một ít rồi.
Khụ khụ…
Càng quan trọng hơn là, pháp tắc trận vực xung quanh sơn cốc này vô cùng đặc biệt, dường như rõ rang hơn pháp tắc trận vực của những nơi khác rất nhiều.
Pháp tắc trận vực rõ ràng hơn, cũng có nghĩa là dễ ngộ đạo tang cao tu vi hơn.
Nếu tu luyện ở đây càng lâu thì sẽ tiện hơn những nơi khác rất nhiều, tu luyện ích thu hoạch nhiều.
Những trưởng lão Hóa Thần kỳ của Côn tộc đều bế quan ở đây cũng chỉ để cố gắng tiến them một bước, đột phá độ kiếp thánh cảnh.
“Thánh tử, bản vương cũng chỉ có thể đưa ngươi đưa đến chỗ này.”
Côn Thần Vương mang theo Thẩm Thiên đi vào trong sơn cốc, nơi này linh khí đã hóa thành sương mù có thể nhìn thấy bằng mắt trần.
Hít một hơi toàn thân thông suốt, cảm giác giống như “đập đá” vậy.
Đáng nhắc tới chính là, trước mặt Côn Thần Vương và Thẩm Thiên đột nhiên xuất hiện một khu vực màu đỏ có ký hiệu đỏ máu.
Côn Thần Vương nói: “Cấm Kỵ thạch bia có một sức hút vô cùng kỳ lạ, nếu đến quá gần có thể sẽ không kìm được lĩnh hội nó, từ đó gặp dị biến chẳng lành.”
“Cho nên bản vương không cách nào ở bên cạnh hộ pháp cho Thánh tử, quãng đường còn lại chỉ có thể dựa vào chính Thánh tử thôi.”
Nói xong, Côn Thần Vương lấy từ trong ngọc ra một miếng ngọc bội: “Đây là Hư Không Thần Ngọc, Thánh tử mang theo ở trên người, nếu ngươi bị nguy hiểm trọng thương hoặc… khụ khụ, miếng Thần ngọc này sẽ tự động vỡ vụn, truyền tống ngươi ra.”
“Đương nhiên, nếu Cấm Kỵ cổ bia hóa đạo ngươi rồi thì Thần ngọc này sẽ không thể nào đưa được ngươi về.”
“Cho nên lần này Thánh tử ngộ đạo nhớ phải cẩn thận mọi mặt.”
“Tuyệt đối không được lún sâu vào trong đó.”
Thẩm Thiên nhận Hư Không Thần Ngọc, nhìn gương mặt đầy lo lắng của Côn Thần Vương liền cảm thấy kỳ lạ.
Tuy nhiên thân là Thần Tiêu Thánh tử, về lý hắn chẳng có gì phải sợ hãi.
Thẩm Thiên cười nói: “Côn Thần Vương yên tâm, Thẩm mỗ không sợ, nếu không thể lĩnh ngộ được diệu pháp trên Cấm Kỵ cổ bia kia vậy tấm thân bảy thước này chôn trong bia thì đã làm sao?”
Dứt lời đôi cánh màu Hoàng kim sau lưng Thẩm Thiên giang ra rồi lao đi.
Lúc này Thẩm Thiên hào khí vượt mây, hơi mang theo nét bi tráng của Gió thổi hiu hiu, sông Dịch lạnh.”
Lúc này Côn Minh và Côn Ngọc đều trầm mặc nhìn theo bóng lưng Thẩm Thiên rời đi, im lặng một lúc rất lâu.
Tóc lam của Côn Ngọc nhẹ nhàng bay lên bay xuống: “Phụ vương, người nói Thần Tiêu Thánh tử thật sự có thể lĩnh ngộ thành công pháp trên bia cổ sao?”
Côn Minh cũng hơi thổn thức: “Rõ ràng tu hành bình thường cũng đã có thể trở thành cường giả đỉnh cao ở ngũ vực, vì sao hắn cứ phải làm những việc nguy hiểm đến tính mạng vậy, có đáng không?”
Côn Thần Vương thở dài: “Có lẽ đây chính là đứa con của vận khí thực sự! Chưa từng nghe nói về Cấm Kỵ cổ bia thì cũng thôi đi, nếu đã có cơ hội sao có thể từ chối?”
Còn chuyện Thẩm Thiên có thể lĩnh ngộ thành công pháp trên cổ phía kia?
Cái này Côn Thần Vương cũng không dám cam đoan, nhưng cho dù thất bại hẳn Thẩm Thiên cũng sẽ không chết!
Dù sao từ xưa đến nay những thiên kiêu lĩnh ngộ Cấm Kỵ cổ bia kia mặc dù trên cơ bản đều tẩu hỏa nhập ma, thần thể tự bạo, nhưng tỉ lệ tử vong cũng hơn chín mươi phần trăm.
Còn có khoảng mười đến tám người cuối cùng đã gắng gượng được, hơn nữa sau khi gắng gượng rồi thì thần hồn, nhục thân đều giống như được tẩy lễ.
Mặc dù không có ngộ ra pháp vô địch gì nhưng thiên phú tăng nhiều, thành tựu về sau cũng không hề nhỏ.
Thực ra Côn Thần Vương cũng không hy vọng lắm chuyện Thẩm Thiên có thể lĩnh ngộ pháp của Cấm Kỵ cổ bia thành công, trở thành “Côn tộc Đại đế” thứ hai.
Nhưng với thiên tư, tài tình, vận khí của Thẩm Thiên, thoát thân khỏi Cấm Kỵ cổ bia cũng không phải khó lắm.
Đến lúc đó sau khi Thẩm Thiên đã kinh qua sự ma luyện của cổ bia rồi chắc hẳn thành tựu tương lai cũng sẽ tăng nhiều.
Và đây hẳn cũng là nguyên nhân chủ yếu mà Thần Tiêu Thánh chủ đồng ý để Thẩm Thiên lĩnh hội Cấm Kỵ cổ bia!
Bảo kiếm sắc bén thì phải tôi luyện, hoa mai thơm phức trong giá rét.
Từ xưa tới nay thiên kiêu vô thượng, đại đế khoáng thế có ai chưa từng trải qua nguy hiểm, thiên kiêu chưa từng gặp nguy hiểm sao có thể thành thiên kiêu?
Côn Thần Vương nhìn về phía Thẩm Thiên rời đi nơi xa xa, tự lầm bầm: “Nếu lần này Thần Tiêu Thánh tử có thể thật sự thành công trở về, sau này bổn tộc sẽ thờ hắn là Nhân Gian Hành Tẩu, toàn lực ủng hộ Thần Tiêu Thánh tử chứng đạo thành đế.”
Có miếng thịt thơm như vậy sao để Long tộc độc chiếm được!
Suy nghĩ trong lòng Côn Thần Vương Thẩm Thiên cũng không hề biết.
Lúc này hắn đã vỗ cánh đi vào khu vực trung tâm của hẻm núi, hơn nữa còn không thể nào bay tiếp được nữa.
Bởi vì hắn có thể cảm nhận được một lực hút khổng lồ xuất hiện trong sơn cốc, nếu bay tiếp rất có thể sẽ gặp phải phiền toái không cần thiết.
Huống chi, nơi này linh khí đã ngưng tụ thành sương mù vô cùng dày đặc, gần như che đậy hết thảy.
Nếu không phải Đạo đồng kèm theo Tiên Thiên Đạo Thể của Thẩm Thiên có thể nhìn ra hư ảo, lúc này có lẽ hắn đã hoàn toàn mất đi thị giác, không phân rõ phương hướng.
“Hơi giống với Mê Vụ sơn cốc, tuy nhiên có vẻ như khó giải quyết hơn!”
“Bia cổ này không đơn giản!”
Thẩm Thiên nhíu mày, hắn đã phát hiện ra Cấm Kỵ cổ bia.
Một tấm bia cổ bằng đồng xanh cao bốn mươi chín trượng đang đứng sừng sững ở nơi trung tâm nhất của hẻm núi.
Thẳng thắn mà nói, trong mắt Thẩm Thiên bia cổ mấy chục trượng không phải lớn, hắn tùy tiện thi triển một chiêu Phá Thương Nguyên Thủ đã dài hơn trăm trượng rồi.
Nhưng đứng trước một bia cổ bốn mươi chín trượng này Thẩm Thiên lại cảm thấy như mình đang đối mặt với vũ trụ một phương, với một cái động đen sâu không thấy đáy.
Trước đó Thẩm Thiên đã từng thấy Trường Sinh cổ bia Trường Sinh Đại Đế để lại trên Long đảo, bia cổ kia cao chừng trăm trượng, toàn thân đều là thần văn đại đạo và pháp quyết thượng cổ huyền diệu.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất