Ta Không Phải Con Trai Của Khí Vận

Chương 596: Bia cổ thần bí, một lưới đánh tan (2)

Chương 596: Bia cổ thần bí, một lưới đánh tan (2)
­ ­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­
­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­
Nhưng khối bia cổ này lại hết sức đơn giản, bên trên chỉ có một hình ảnh vòng xoáy màu đen, ẩn chứa sức hút vô cùng vô tận.
Dường như hết thảy linh khí, sinh vật, linh hồn chỉ cần đụng vào đều sẽ bị thôn phệ hoàn toàn.
Hơn nữa không biết có phải là ảo giác không, Thẩm Thiên luôn cảm thấy cảm giác uy hiếp của Cấm Kỵ cổ bia này vượt xa Trường Sinh cổ bia tạo cho hắn.
Thẩm Thiên hít sâu một hơi, chậm rãi giang hai tay ra.
Lập tức, một bóng dáng mặc cẩm y bạch long xuất hiện trước mặt hắn.
Trên mặt Thẩm Thiên nở nụ cười nhàn nhạt: “Trên người ta mang theo bản nguyên Tam Quang Thần Thủy và ba kiện Thánh khí, không thể mạo hiểm.”
Thẩm Thiên B đứng đối diện chậm rãi gật đầu: “Trong cơ thể ta có khí Hỗn Độn, không biết về sau có di chứng gì không, lần này để ta làm công cụ cho ngươi.”
Nếu có thể lĩnh ngộ được pháp thuật vô thượng trong Cấm Kỵ cổ bia thì lời to rồi.
Cấm Kỵ cổ bia này đúng là cổ quái, để mất phân thân bị khí Hỗn Độn quấn lấy Thẩm Thiên cũng chẳng tiếc nuối gì.
Dù sao khí Hỗn Độn này giống như một ký sinh trùng dựa dẫm vào cơ thể Thẩm Thiên B, hấp thu nhiều tinh túy Ngũ Hành vậy nhưng trên cơ bản không thể điều động được nó.
Hơn nữa Thẩm Thiên cũng không đảm bảo về sau khí Hỗn Độn này có bị nổ tung hay gì không.
Người ta đều nói Cấm Kỵ cổ bia rất kỳ quái, có thể thôn phệ luyện hóa các loại năng lượng kỳ dị, thậm chí ngay cả một vài thiên kiêu còn bị cổ bia này hóa đạo dung hợp.
Còn khí Hỗn Độn trong cơ thể Thẩm Thiên cũng có thể thôn phệ, hấp thu các loại năng lượng, ngay cả Thánh giả cũng không dám chạm tới.
Thẩm Thiên cũng muốn xem thử hai thứ này mà đụng phải nhau thì sẽ xảy ra chuyện gì.
Rốt cuộc ai sẽ là kẻ thắng…
Thẩm Thiên B chậm rãi đi đến gần Cấm Kỵ cổ bia, bản thể Thẩm Thiên thì lại dần dần di chuyển ra ngoài hẻm núi.
Khi xem chuyện hay, duy trì khoảng cách an toàn là vấn đề rất quan trọng, cho dù là xem chuyện hay của chính bản thân mình.
Dù sao mọi người đều biết, tất thảy những tai nạn xảy ra chết nhiều nhất đều là những người qua đường Giáp.
Xa một chút, xa thêm chút nữa…
Thẩm Thiên lui ra xa hơn mười dặm, mãi đến khi gần như không nhìn thấy bia đá kia thì mới dừng lại.
Còn lúc này, Thẩm Thiên B có chứa khí Hỗn Độn trong cơ thể đang ngồi xếp bằng trước Cấm Kỵ cổ bia bắt đầu quan sát hình ảnh trên cổ bia.
Cùng lúc đó, các sợi dây thần kinh của Thẩm Thiên cũng căng lên, một khi phát hiện bất kỳ gì đó không ổn sẽ lập tức chặt đứt liên hệ thần niệm.
Dù sao thân ở giới Tu tiên, an toàn đứng hàng đầu!
Thẩm Thiên B nhìn chăm chú cổ bia này, tay phải nhẹ nhàng vuốt ve hoa văn trên cổ bia, trong lúc nhất thời có cảm giác yêu thích không muốn buông tay.
Trong lúc mơ hồ, Thẩm Thiên B dường như cảm nhận được hình ảnh vòng xoáy trên cổ bia kia đang bắt đầu xoay chầm chậm, tản ra ảo diệu vô tận.
Trong hình ảnh vòng xoáy khổng lồ, dường như hắn nhìn thấy được cảnh tượng vũ trụ sinh diệt, chư thiên chìm nổi, Thần Ma ngã xuống.
Hắn nhìn thấy một vòng xoáy vô cùng to lớn, vắt ngang tinh hà vô tận, đang bao phủ, thôn phệ, luyện hóa Thần Ma trong huyết chiến.
Cự long gãy tay, Phượng Hoàng gãy cánh, Phật Đà chảy máu, Đạo Tôn bị chém ngang lưng…
Từng tồn tại đáng sợ một bị kéo vào trong vòng xoáy đó, chìm nối trong thủy triều vô tận, dần dần hóa thành giọt nước không hề gây sự chú ý rồi biến mất không thấy đâu.
Còn chính giữa vòng xoáy khổng lồ to lớn kia có một đóa hoa sen màu trắng cấp Thánh chói sáng lúc này đang khép vào mở ra.
Cả đóa hoa sen đều tản ra kiếm khí Hỗn Độn vô cùng sắc bén bay thẳng lên trời cao.
Thẩm Thiên nhất thời hơi thất thần, hiệu ứng này cũng hơi bá đạo quá!
Hắn cứ cảm thấy cổ bia này lai lịch bất phàm!
Thẩm Thiên cẩn thận tìm hiểu, kiếm tâm trong cơ thể run rẩy giống như đang cộng minh với cổ bia, cảm ngộ pháp thuật vô thượng ẩn chứa trong Cấm Kỵ cổ bia này!
Bỗng nhiên đóa hoa sen màu trắng kia tỏa ra ánh sáng chói chang, cả vòng xoáy màu đen dần bị nhuộm trắng chiếu sáng rực rỡ.
Còn sức hút vô hình kia cũng không ngừng tăng lên gấp trăm lần trong nháy mắt khiến thần niệm của Thẩm Thiên gần như bị hút hết vào trong.
Đúng vậy, là Thẩm Thiên, không phải Thẩm Thiên B.
Ở nơi cách xa Cấm Kỵ cổ bia hơn mười dặm, hai mắt Thẩm Thiên lập tức trở nên mê man, trong nháy mắt thần niệm đã trốn vào một hư không vô cùng huyền ảo.
Ở Tuyệt Vọng thâm uyên cách xa mấy ngàn dặm, trên một hòn đảo hoang không người, Thẩm Thiên người mặc Long Uyên Thánh giáp đang phá trà ăn trứng với Diệp Kình Thương, mùi trứng luộc trong nước trà thơm ngào ngạt, vị trơn mềm không thể diễn tả được.
Một người một quỷ, một già một trẻ chính giành nhau quên cả trời đất, đột nhiên động tác của Thẩm Thiên ngừng lại.
Hắn nhìn Diệp Kình Thương: “Ực, lão già, không phải ông nói là sẽ không...”
Lời còn chưa dứt, đôi mắt Thẩm Thiên dần trở nên ngây ra.
Trong nháy mắt, ánh mắt của Diệp Kình Thương cũng ngây ra.
Thiên tôn vô lượng ơi, chuyện gì vậy?
Không phải chỉ đi hưởng ké cơ duyên của Côn tộc thôi sao, sao ngay cả quê hương cũng bị trộm mất rồi?
Diệp Kình Thương có thể cảm ứng rất rõ, lúc này linh hồn của Thẩm Thiên đang bị kéo vào một hư không cấm kỵ khác.
Nếu không có người dẫn dắt chỉ e sẽ rất khó quay về một mình.
“Chậc, chơi lớn rồi?”
Diệp Kình Thương vội vàng nhét trái trứng luộc nước trà trên tay vào trong miệng, sau đó tiếp tục uống hết bát nước trà ấm còn lại: “Cách mấy ngàn dặm mà vẫn câu hồn được, Địa phủ hạ giới mẹ nó à?”
Mà cho dù là Địa phủ hạ giới thì cũng không thể nào lặng lẽ câu hồn tiểu tử này đi trước mặt lão phu được!
Khốn kiếp, nước của thế giới phàm trần này rốt cuộc sâu đến nhường nào!
Khóe miệng Diệp Kình Thương hơi giật giật, hai tay nhanh chóng kết ấn bố trí trận pháp truyền tống: “Muốn câu hồn cháu ngoại ta à, đâu có đơn giản như vậy chứ!”
Chủ thân, mau tới giúp chiêu hồn nào!
Cách đó ngoài trăm triệu dặm, Thần Tiêu thánh địa.
Đám tu sĩ lít nha lít nhít bị Chiến Thần tháp đá ra ngã trên mặt đất giống như sủi cảo.
Một giây sau, Chiến Thần tháp cao chừng ngàn trượng ù ù bay co, tạo ra một lỗ thủng khổng lồ giữa hư không sau đó bay thẳng vào.
Một lượng lớn tu sĩ cách Thần Tiêu thánh địa không xa chạy đến nhìn thấy Chiến Thần tháp biến mất trước mắt thì đều sững ra.
Mẹ nó đi đường mấy tháng trời, vất vả lắm mới tới được Thần Tiêu thánh địa để tham quan Chiến Thần tháp, sao vừa tới nơi thì địa điểm du lịch đã bay bi đất?
Trời ơi, tại sao xui xẻo quá vậy?

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất