Chương 603: Đây là cái giá khác! (1)
Ánh mắt Côn Thần Vương khẽ híp lại, nhìn chằm chằm những bóng dáng trong hư không kia: “Mối quan hệ giữa Cổ bia cấm kỵ với bổn tộc tất cả mọi người đều hiểu rõ, điểm này không cần bản vương nhắc nhở.”
“Lúc thủy tổ tìm được bia về đã lập tổ huấn, phàm là người có duyên được cổ bia tán thành, thu hoạch được truyền thừa thì cũng có thể đem cổ bia đi, bản tộc không được phép ngăn cản.”
“Giờ Thần Tiêu Thánh tử được cổ bia tán thành truyền công, cổ bia đã xong nhiệm vụ rút lui trốn đi xa vốn là chuyện hợp tình hợp lý.”
“Sinh ra là côn cần phải có kiêu ngạo của Côn tộc, sao có thể đẩy hết trách nhiệm cho Thánh tử?”
“Còn vị trí trưởng tộc của bản vương ai cảm thấy bản vương không xứng đáng thì cứ việc bước ra đấu với bản vương một trận đi!”
Nói xong câu này quanh người Côn Hư đột nhiên phát ra khí tức mênh mông to lớn, uy áp Thánh giả trong khoảnh khắc đã quét khắp tám hướng.
Dị tượng Cự Côn mấy vạn trượng xuất hiện sau lưng lão, biển cả vô biên nổi sóng gió, sóng quét cao vô tận, chìm nổi trong ba ngàn dặm nước!
Hơn nữa dị tượng sau lưng Côn Hư đã sớm không chỉ có hình côn.
Cự côn vạn trượng kia vỗ xuống mặt biển, vảy cá vây cá lập tức hóa thành cánh cánh chim lấp lánh kim quang, đầu Côn cũng lập tức hóa thành đầu kim bằng vô cùng khí thế.
Ầm!
Nước đánh ba ngàn dặm, bắn lên cao chín vạn dặm!
Con Côn Bằng khổng lồ trước nay chưa từng có đột nhiên xuất hiện trước mặt tất cả các trưởng lão.
Quanh thân nó lưu chuyển thánh quang không dính lấy một hạt bụi. Thánh uy dày đặc quét sạch bát mang khiến người ta hít thở cũng khó khăn.
Trong lúc nhất thời, tất cả trưởng lão Côn tộc đều trầm mặc.
Ánh mắt bọn họ vô cùng nóng bỏng nhìn chằm chằm Côn Hư, rồi lại nhìn chằm chằm hư ảnh Côn Bằng sau lưng Côn Hư.
Đều là cao tầng Côn tộc, bọn họ hiểu rất rõ thực lực tộc trưởng Côn Hư, trước kia lão tuyệt đối không mạnh như vậy.
Bây giờ uy áp Côn Hư tản ra ít nhất phải mạnh hơn so với trước gấp đôi, đây rõ ràng là nhờ công của Côn Bằng pháp hoàn chỉnh.
Trong lúc nhất thời, những tiếng chất vấn đều biến mất.
Dù sao tuy Cổ bia cấm kỵ quan trọng nhưng từ xưa đến nay chẳng ai lĩnh ngộ được gì, chỉ có thể bồi dưỡng ra được Cấm Kỵ sơn cốc hỗ trợ tu luyện này thôi.
Sau khi tu vi đạt tới Thánh giai thì sự hỗ trợ của Cấm Kỵ sơn cốc này đã chẳng còn bao nhiêu, bằng không những Thái Thượng trưởng lão kia cũng sẽ không đến mức không tọa trấn ở đây.
Nhưng Côn Bằng pháp thì khác, nó hữu dụng với tất cả Thánh giả Côn tộc, có thể khiến thực lực bọn họ tăng lên gấp bội.
Nhưng bất kỳ một pháp chí tôn của thế lực nào cũng không thể truyền thụ hết cho tất cả mọi người.
Chẳng hạn như những chương cấm kỵ của các Thánh địa lớn trên cơ bản chỉ có Thánh chủ và Thánh tử mới có tư cách truyền thừa học tập.
Cho dù Côn Bằng pháp có truyền về Côn tộc, chắc chắn chỉ một vài người trong số họ được học Côn Bằng pháp chứ không phải tất cả mọi người.
Mà người được chọn này cũng tương đối vi diệu.
Ai có tư cách tu luyện, ai không có tư cách, chuyện quyết định có rất nhiều yếu tố.
Hơn nữa tộc trưởng Côn tộc hiện nay, Côn Thần Vương vẫn khá có quyền phát ngôn tộc.
Huống hồ sau khi Côn Hư tu thành Côn Bằng pháp hoàn chỉnh thực lực lại một lần nữa tăng lên, người có thể áp chế được lão trong Côn tộc không lác đác được mấy người.
Giờ này có nên vì chuyện Cổ bia cấm kỵ mà đắc tội với Côn Hư hay không cần phải suy nghĩ cho thật kỹ.
Dù sao, Cổ bia cấm kỵ là của toàn bộ Côn tộc, không phải của mấy người bọn họ.
Bầu không khí tạm thời rơi vào thế giằng co, Côn Thần Vương bí mật truyền âm nói: “Thánh tử yên tâm, có bản vương ở đây sẽ không ai có thể uy hiếp được ngươi.”
“Thần Tiêu Thánh chủ giờ đang ở Bắc Hải, bản vương đã đưa tin cho hắn, lát nữa sẽ lập tức tới đón ngươi.”
Còn thông báo cho cả sư tôn?
Trong long Thẩm Thiên cảm thấy ấm áp, quả nhiên nhân gian khắp nơi đều có chân tình.
Vị Côn Thần Vương này chỉ mới quen biết bổn Triệu Hạo mấy ngày mà đã tốt với bổn Thánh tử như vậy.
Ôi, đúng là khiến bổn Thánh tử thực sự hơi hổ thẹn rồi!
Về sau nếu có cơ hội, gặp được cơ duyên sẽ suy nghĩ cho Côn Minh và Côn Ngọc nhiều hơn vậy! dù sao đây cũng là hai thiên kiêu bụi hẹ phẩm chất cao.
Trong hư không, thánh uy bao phủ.
Trong vòng phương viên mấy trăm dặm, tất cả sinh vật đều cảm thấy trong lòng trĩu nặng.
Bầu không khí vô cùng gấp gáp, nếu xử lý không tốt một chút, cả Côn tộc có thể vì thế xảy ra nội loạn.
Cuối cùng một vị Thái Thượng trưởng lão chậm rãi mở miệng, ngữ khí đã hòa hoãn hơn rất nhiều: “Dù nói thế nào Cổ bia cấm kỵ cũng là chí bảo của bổn tộc, tộc trưởng chưa được sự cho phép của Trưởng lão hội đã mở cửa cho Thần Tiêu Thánh tử, như vậy cũng đã phá hỏng quy tắc.”
Côn Thần Vương hít sâu một hơi: “Chư vị trưởng lão, Thần Tiêu Thánh tử đồng ý ký kết khế ước Côn Thần với Ngọc nhi, đảm nhiệm Nhân Gian Hành Tẩu của bổn tộc.
“Dựa theo tộc quy, Nhân Gian Hành Tẩu bổn tộc nếu đồng ý sẽ có quyền lĩnh hội Cổ bia cấm kỵ.”
Thẩm Thiên đồng ý đảm nhiệm vị trí Nhân Gian Hành Tẩu của Côn tộc?
Lời của Côn Thần vương khiến các trưởng lão kia trầm mặc, trong hư không xuất hiện giao lưu thần niệm ngầm.
Bọn họ đang cân nhắc lợi hại, phàm là những cao tầng của các tộc lớn hàng đầu đều không phải là đồ đần, bây giờ Cổ bia cấm kỵ bỏ chạy đã trở thành kết cục đã định.
Cứ xoắn xuýt ai phải chịu trách nhiệm cũng chẳng có ý nghĩa gì, làm thế nào vãn hồi lại tổn thất mới là vấn đề mấu chốt.