Chương 604: Đây là cái giá khác! (2)
Tin đồn về Thần Tiêu Thánh tử họ có nghe nói, nghe nói đây là đứa con may mắn vạn năm hiếm gặp, ngay cả Long tộc cũng phải cố gắng lấy lòng.
Nếu hắn thật sự đồng ý đảm nhiệm vị trí Nhân Gian Hành Tẩu của Côn tộc thì với toàn bộ Côn tộc mà nói cũng là một chuyện rất tốt.
Trong hư không vang lên giọng nói uy nghiêm: “Thần Tiêu Thánh tử, ngươi thật sự bằng lòng ký kết khế ước Thần Côn với Trưởng công chúa Côn Ngọc của bổn tộc, đảm nhiệm vị trí Nhân Gian Hành Tẩu sao?”
Thẩm Thiên hơi sững sờ, nhìn về phía gương mặt xinh đẹp đang đỏ ửng của Côn Ngọc đang đứng bên Côn Hư.
Thẳng thắn mà nói hắn chưa từng nghĩ đến chuyện này.
Dù sao Thẩm Thiên cũng đã ký kết khế ước với Ngao Băng của Hắc Long tộc và Khổng Mộng của Khổng Tước tộc, giờ phản bội các nàng ký thêm một khế ước nữa trong làm cứ cảm thấy không ổn lắm.
Tuy nhiên Côn Thần vương đã gồng áp lực lớn như vậy để ủng hộ bổn Thánh tử, nếu bổn Thánh tử lại đâm sau lưng lão một dao thì cũng không được tử tế cho lắm.
Huống hồ sau khi hắn có được truyền thừa Hỗn Độn Tân Hỏa kinh của Côn tộc thì sau này chăm sóc họ một chút cũng là chuyện nên làm.
Thẩm Thiên trầm mặc một lúc, chậm rãi gật đầu: “Ta bằng lòng.”
Hắn đã đồng ý rồi!
Cuối cùng hắn đã đồng ý rồi!
Gương mặt Côn Ngọc đỏ lên với tốc độ mắt thường cũng có thể nhìn thấy, trên mặt Côn Hư cũng lộ tia vui mừng.
Chỉ có sắc mặt Côn Minh là cổ quái. Hắn ta cứ cảm thấy sau này hy vọng lấy lại danh dự trước mặt Thẩm Thiên của mình đã không còn nghĩa lý gì nữa rồi.
Uy áp của chư thánh Côn tộc trong hư không dần ta biến, bầu không khí vốn giương cung bạt kiếm cũng bắt đầu dịu lại.
“Nếu Thánh tử đã đảm nhiệm vị trí Nhân Gian Hành Tẩu của bổn tộc thì lĩnh ngộ Cổ bia cấm kỵ đúng là hoàn toàn không vi phạm tổ huấn bổn tộc mà hoàn toàn hợp với quy củ.”
“Cổ bia cấm kỵ vốn thần bí, vô số người đã chịu thiệt vì nó, giờ nó đột nhiên chạy mất có lẽ cũng chưa hẳn là chuyện xấu, đúng là hoàn toàn không thể trách Thần Tiêu Thánh tử được.”
“Kể ra, Thần Tiêu Thánh tử tìm Côn Bằng pháp về giúp bổn tộc, chúng ta còn chưa cảm ơn Thánh tử đàng hoàng, đúng là thiếu lễ nghĩa quá.”
“Dung nhan Thần Tiêu Thánh tử tuyệt thế, nhìn là đã biết lân phượng trong nhân gian, sau này chắc chắn có thể trở thành đại đế, tiền đồ vô lượng!”
Thẩm Thiên nghe thấy giữa hư không vang lên mấy câu lấy mà thấy choáng váng cả người.
Xảy ra chuyện gì vậy, sao bắt đầu tâng bốc bổn Thánh tử rồi?
Hướng gió dư luận xoay chuyển dễ vậy sao?
Bổn Thánh tử vừa mới làm mất Cổ bia cấm kỵ của tộc các ngươi mà các ngươi cũng không để ý luôn sao?
Đúng lúc này, hư không bỗng nhiên nứt toác ra, Thánh uy còn mênh mông đáng sợ hơn cả lúc nãy, trong khoảnh khắc thánh uy đã quét sạch phạm vi ngàn dặm.
Các loại lôi đình mênh mông lan tràn trong nước biển vây quanh một phi thuyền khổng lồ chừng mấy ngàn trượng, trên phi thuyền đứng đầy những đệ tử mặc trang phục Thánh tử.
Còn tầng hai của phi thuyền thì có mấy vị trưởng lão Thánh tử, trên người ai nấy đều phát ra uy áp cấp Thiên tôn mạnh mẽ.
“Là con côn con nào không có mắt muốn đối phó với Thiên nhi đấy? Muốn gì thì hãy hỏi thử đại bổng trong tay lão đạo có đồng ý hay không cái đã!”
Bích Liên trưởng lão người mặc tiên y màu tím, cầm trong tay Hoàng Kim Thần Côn đứng ngạo nghễ trên tầng ba của phi thuyền.
Ông ta lắc mình biến thành một người khổng lồ mấy trăm trượng, Hoàng Kim Thần công trong tay cũng lập tức dài ra mấy trăm trượng, cơ bắp trên người đang tăng lên với tốc độ mắt thường có thể thấy được.
Rõ ràng chỉ là Thiên tôn Thông Thần kỳ nhưng trên người lại tản ra khí thế khiến rất nhiều Thánh giả Côn tộc đều phải run rẩy.
Dù sao đây cũng đã từng là một vị “Cực Đạo Thiên tôn.”
Dù Thần thể đã từng bị phế, nhưng vẫn có sức uy hiếp rất lớn lao, giờ Bích Liên lại dùng Thần Ma Luyện thể chứng minh được vị thế Thiên tôn, thực lực chưa hẳn đã yếu hơn với luyện khí năm đó.
Càng quan trọng hơn là sau khi gặp vấp váp, tên này đã chẳng cần thể diện gì nữa, tính cách ngày càng khốn kiếp giống như sư đệ ông ta.
Bích Liên Thần tôn như thế này, Thánh nhân cũng thật sự không dám đắc tội.
Tầng ba của phi thuyền ngoài Bích Liên trưởng lão còn có hai người khác.
Một trong số đó là Kim Liên trưởng lão đã đột phá Độ Kiếp kỳ, củng cố tu vi, lúc này ngân y đang nhẹ nhàng bắn tia sáng ra xung quanh, quyết rũ động lòng người hơn so trước kia.
Ánh mắt nàng ta lưu chuyển, phong tình vạn chủng: “Thiên nhi đừng sợ, có sư thúc ở đây, sẽ không ai làm khó được con đâu.”
Người thứ ba toàn thân bao phủ Lôi Đình Tiên Quang, lúc này ông chỉ lặng lẽ đứng im ngạo nghễ trong hư không, quan sát tất cả trưởng lão Côn tộc.
Ông thỏa thích phóng ra uy áp của bản thân giống như hóa thành thiên kiếp, Hỗn Nguyên Lôi Đình màu hoàng kim lấy Lôi Đình Tiên Quang làm tâm điểm trong chốc lát tràn ra hơn mấy vạn trượng.
Ngay cả những Thái thượng trưởng lão Côn tộc lúc đối diện với lôi đình này cũng không kìm được hãi hùng khiếp vía: Tên này hình như đã mạnh hơn trước kia nữa rồi!
Lôi Đình Tiên Quang bên ngoài cơ thể nhẹ nhàng dập dờn, Thần Tiêu Thánh Chủ lạnh lùng nhìn Côn Thần Vương: “Côn huynh dạo này khỏe chứ?”
Cảm nhận được khí tức tản ra bên ngoài cơ thể Thần Tiêu Thánh chủ, Côn Thần Vương cảm thấy vô cùng may mắn vì khi xưa mình không nghe lời thằng con ngốc ra tay với Thẩm Thiên.
Nếu không, giờ chắc lão gặp phiền phức to rồi.
Lão mỉm cười nói: “Phiền Trương huynh lo lắng rồi, Trương huynh lần này vạn dặm xa xôi chạy đến, không thể tiếp đón từ xa mong Trương huynh đừng trách. Không biết Trương huynh hôm nay đại giá quang lâm, là...”