Chương 605: Đây là cái giá khác! (3)
Lôi Đình Tiên Quang bên ngoài cơ thể nhẹ nhàng dập dờn: “Nghe nói Côn huynh Thiên nhi làm khách, bổn tọa lo lắng Thiên nhi không hiểu quy tắc Côn tộc, làm các trưởng lão Côn tộc không vui nên đặc biệt đến đón nó về.”
“Nếu trong thời gian ở đây Thiên nhi có chỗ nào mạo phạm, chư vị cứ tìm bổn tọa để giải quyết.”
Dứt lời Thần Tiêu Thánh Chủ lạnh lùng nhìn về phía hư không, Thánh uy tản ra càng thịnh: “Không biết chư vị có gì chỉ giáo không?”
Thần Tiêu Thánh chủ không hề có chút cảm xúc dao động nào nhưng lại âm thầm khiến các Thái thượng trưởng lão Côn tộc trong hư không cảm thấy trong lòng lạnh lẽo, đồng thời thầm cảm thấy may mắn.
May mắn vì họ đã nghe lời tộc trưởng để Thẩm Thiên đảm nhiệm Nhân Gian Hành Tẩu của Côn tộc trước, giải quyết hết mâu thuẫn.
Bằng không với điệu bộ như bây giờ, giữa Thần Tiêu thánh địa và Côn tộc e là không tránh khỏi trở mặt nhau.
Đến lúc đó đối thủ cường đại như Thần Tiêu Thánh chủ e là Côn tộc không có mấy Thánh nhân dám đối đầu, dù sao chỉ cần sơ suất một chút là biến thành con cá chình điện ngay.
Hoàn toàn yên tĩnh, chúng thánh Côn tộc không một ai dám đáp lời.
Cuối cùng, Côn Thần vương chậm rãi mở miệng cười nói: “Trương huynh hiểu lầm rồi, Thánh tử ở bổn tộc nho nhã lễ độ, không gây ra phiền phức gì cả.”
“Mà còn hoàn toàn ngược lại, Thánh tử và tiểu nữ Côn Ngọc rất hợp nhau, đã thương lượng ký kết xong khế ước Thần Côn, không biết là Trương huynh có bằng lòng lệnh đồ đảm nhiệm vị trí Nhân Gian Hành Tẩu của bổn tộc không?”
Vị trí Nhân Gian Hành Tẩu của Côn tộc?
Lôi Đình Tiên Quang bên ngoài cơ thể Thần Tiêu Thánh chủ chậm rãi dao động nhưng ông vẫn lạnh lùng nhìn chằm chằm Côn Thần vương.
Một đạo truyền âm thần niệm chỉ có Thần Tiêu Thánh chủ và Côn Thần vương có thể nghe thấy với nhau đang vang lên trong đầu Côn Thần vương.
“Bổn tọa đã dạy ngươi cùng nhau diễn tuồng với đám trưởng lão Côn tộc không biết nghe lời kia, ngươi tạm thời ổn định thế cục trước, sau đó bổn tọa xuất hiện cứu vớt cục diện.”
“Như vậy chúng ta mới có thể nâng cao độ thiện cảm với đứa con vận khí.”
“Vì sao bổn tọa vừa đến ngươi đã giải quyết xong mọi việc rồi? Như vậy làm sao bổn tọa nâng thêm thiện cảm với Thiên nhi lên đây? Chẳng lẽ Côn huynh muốn đấu với ta trận nữa?”
Nói xong, Lôi Đình Tiên Quang bên ngoài cơ thể càng dao động kịch liệt hơn.
Khóe miệng Côn Thần vương hơi giật giật giống như nhớ lại chuyện cũ gì đó rất đáng sợ.
Lão ho nhẹ nói: “Trương huynh hiểu lầm rồi, cái này là vì các trưởng lão trong tộc phản ứng quá mức kịch liệt, bổn vương cũng không còn cách nào khác!”
“Tuy nhiên Trương huynh cứ yên tâm, bổn vương đã cường điệu thêm với Thánh tử rồi, bảo là huynh vừa nghe thấy hắn xảy ra ra chuyện lập tức dẫn tất cả mọi người chạy đến, đồng thời còn quyết tâm tử chiến đến cùng.”
“Mức thiện cảm đã nâng cao lắm rồi, ngay cả chính bổn vương cũng cảm động, tuyệt đối không sao đâu.”
Thần Tiêu Thánh Chủ bình tĩnh nói: “Chuyện Nhân Gian Hành Tẩu của Côn tộc kia là sao? Sao không thương lượng trước với bổn tọa?”
Ánh mắt Côn Thần vương lộ tia chột dạ, đùa à, việc này sao thương lượng trước với ngươi được chứ?
Ai mà không biết trước nay ngươi luôn muốn nhét khuê nữ nhà mình vào lòng Thẩm Thiên?
Đúng là bổn vương nể mặt ngươi ba phần nhưng chuyện liên quan đến hạnh phúc của khê nữ ngươi nghĩ bổn vương sẽ khách khí sao?
Khế ướng của Thần Tiêu Thánh tử và Ngọc nhi do bổn vương dẫn dắt đấy, nếu họ Trương ngươi không vui thì cùng lắm là đấu thêm một trận thôi.
Chẳng phải chỉ bảy ngày bảy đêm thôi sao!
So với hạnh phúc sau này của Ngọc nhi thì có là gì chứ!
Ánh mắt Côn Thần vương dần dần trở nên kiên định: “Khụ khụ, bổn vương quên mất, thật sự xin lỗi Trương huynh!”
Thần Tiêu Thánh tử lạnh lùng nhìn chằm chằm Côn Thần vương, một lúc sau mới chậm rãi mở miệng.
“Đây là cái giá khác...”
Thần Tiêu Thánh chủ và Côn Thần Vương ngạo nghễ đứng giữa hư không, đối mặt với nhau.
Khí thế vô hình của hai người đang giao phong, trong chốc lát hư không nứt ra tạo thành những vết rạn màu đen.
Rất nhiều đệ tử của Thần Tiêu thánh địa và hậu bối của Côn tộc lúc này ánh mắt đang sáng rực nhìn chằm chằm hai vị Thánh giả này.
Bọn họ biết, chắc chắn hai người này đang thầm dùng thần niệm, pháp tắc phân cao thấp, từ đó thể hiện sức mạnh của mình với cường giả thế lực khác.
Đây chính là cuộc đấu khí thế, thực lực!
Lúc này lấy Thần Tiêu Thánh chủ và Côn Thần Vương làm trọng tâm, trong Phương viên mấy ngàn trượng không có ai dám tới gần hoặc có theẻ nói là không người nào có thể tới gần bởi vì uy thế quá mức to lớn.
Cho dù là những Thái thượng trưởng lão Độ Kiếp kỳ của Côn tộc kia dưới uy thế như vậy cũng gần như không thể chịu đựng được.
Bọn họ kinh hãi nhìn Thần Tiêu Thánh chủ, trong mắt tràn đầy khó tin.
Cái tên năm đó giờ đã cường đại như vậy rồi.
Nên biết Côn Thần Vương trước khi tu luyện Côn Bằng pháp hoàn chỉnh cũng đã là cường giả đứng đầu Côn tộc.
Nếu không phải vậy, lão đã yêu tộc coi trọng cường giả không thể ngồi vững trên bảo tọa tộc trưởng được.
Có thể nói ngoài những lão Côn thánh sắp hết thọ nguyên kia thì Côn Thần Vương gần như vô địch trong Côn tộc.
Sau khi Côn Thần Vương tu luyện được Côn Bằng pháp hoàn chỉnh thực lực đã tăng cao thêm một bậc, gần như tăng lên gấp đôi.
Nhưng cho dù như vậy lão vẫn không thể nào áp chế được Thần Tiêu Thánh chủ.
Không phải nghe đồn là năm đó Thần Tiêu Thánh chủ và Côn Thần Vương ác chiến bảy ngày bảy đêm khó phân thắng bại sao?
Sao bây giờ thực lực Côn Thần Vương tăng gấp bội vẫn không thể nào áp chế được Thần Tiêu Thánh chủ? Chuyện này đúng là không thể tưởng tượng được!