Chương 606: Ngộ Đạo Trà mà ngươi dùng vạc để nấu à? (1)
“Dùng Thân Hóa Kiếp! Thần Tiêu Thánh chủ cũng đã tìm được chương cấm kỵ của Thần Tiêu Đế kinh, hơn nữa còn bắt đầu tu luyện sớm hơn cả Tộc Vương.”
“Cái này cũng khó trách, vạn năm trước Thần Tiêu thánh địa vốn là một trong những Thánh địa cường đại nhất Đông Hoang, chỉ vì một lượng lớn truyền thừa bị thất lạc nên mới dần dần xuống dốc.”
“Mặc dù Côn Bằng pháp cũng thuộc hàng vô địch nhưng so với chương cấm kỵ Thần Tiêu Đế kinh thì Côn Bằng pháp cũng chỉ yếu hơn nửa bậc mà thôi, đáng lẽ là hoàn toàn có thể chống cự được.”
“Không sao, Thần Tiêu Thánh chủ cũng chỉ ngang ngang với Tộc Vương, có điều hắn ta lấy được “Dùng Thân Hóa Kiếp” sớm hơn, chỉ cần Tộc Vương tu hành “Côn Bằng pháp” lâu hơn một chút thì chắc chắn có thể áp chế được Thần Tiêu Thánh chủ.”
“Thế nhưng các ngươi đã quên mất, Thần Tiêu Thánh chủ cũng có tư cách tu luyện “Côn Bằng pháp”, và Thần Tiêu Thánh tử cũng đang ở Thần Tiêu thánh địa.”
“Phụt, hình như đúng là như vậy. Khốn kiếp thật!”
Đám trưởng lão Côn tộc vốn đang thảo luận khí thế ngất trời bỗng lập tức cứng họng.
Khốn kiếp.
Thế này thì có gì để so bì nữa?
Cho dù Tộc Vương thắng được Thần Tiêu Thánh chủ thì đã sao chứ?
Người ta còn có đứa con vận khí Thần Tiêu Thánh tử Thẩm Thiên, nhức trứng thật!
Với thiên phú và vận khí của người này, chỉ cần cho hắn ngàn tám trăm năm e là hắn sẽ trở thành một vị Hoang Thạch Đế quân thứ hai.
Đến lúc đó thì còn gì để so bì chứ?
Cứ làm cá muối đi theo thẳng Thẩm Đế quân nịnh nọt có phải ngon hơn không?
Trong lúc tâm tư của mọi người đang xoay chuyển, va chạm khí tức giữa Thần Tiêu Thánh chủ và Côn Thần Vương cuối cùng cũng dần lắng lại.
Lôi Đình Tiên Quang bên ngoài cơ thể Thần Tiêu Thánh chủ khẽ nhộn nhạo, giọng nói lạnh lùng: “Nếu Thiên nhi đã đồng ý đảm nhiệm Nhân Gian Hành Tẩu của Côn tộc thì bổn tọa cũng không có ý kiến gì.”
Trong mắt Côn Thần Vương lóe lên tia đau lòng nhưng trên mặt lại nở nụ cười: “Nếu đã vậy, mong quý tông và bổn tộc có thể ký kết minh ước, mong sẽ vĩnh viễn giao hảo.”
Mặc dù lần này đã tốn kém khá nhiều nhưng Côn Thần Vương vẫn cảm thấy rất đáng.
Dù sao bây giờ thiên kiêu ngũ vực cũng xuất hiện lớp lớp, các bí cảnh, chí bảo vốn hàng trăm hàng ngàn năm khó gặp một lần liên tiếp xuất thế.
Đây cũng không phải điềm tốt gì, từ xưa đến nay phàm gặp phải thời đại vàng son này trên cơ bản đều có nghĩa là sẽ có đại loạn thế tới gần, cần người ứng kiếp.
Trong thời đại như vậy, có quan hệ tốt với vị chí tôn thiếu niên có thư thế vô địch đều cần thiết cho sự duy trì quần tộc.
Côn Hư ngắm kỹ Thần Tiêu Thánh chủ, sâu trong đáy mắt lộ ra tia vui mừng.
May là năm đó bổn vương cùng Thần Tiêu Thánh chủ không đánh nhau không quen biết, giao tình cũng khá tốt, nếu không hôm nay e là sẽ khó thu dọn được kết cục!
Lão đại của hai thế lực lớn đã thương lượng xong giá cả.
Trưởng lão, đệ tử, hậu bối hai bên cũng đều cho rằng nhà mình không chịu thiệt, thế là đều hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang ưỡn ngực, đều trưng ra dáng vẻ phách lối “ông đây có chỗ dựa vô địch”.
Nhất là trên tầng thứ nhất của phi thuyền Thần Tiêu, những đệ tử Thần Tiêu kia trên cơ bản đều đang đeo huân chương của “tổ chức Thiên Quyến”.
Không ít người còn giơ cao hoành phi “Đỉnh tiên ngạo nghễ thế gian” giống như chỉ sợ Thẩm Thiên không nhìn thấy.
Thẩm Thiên thấy vậy thì cũng chỉ có thể đỡ trán đau đầu, khóe miệng giật giật.
Không cần phải nói, chắc chắn lại là đám Tống, Lưu làm rồi.
Thật đúng là... đây đang ở Bắc Hải đấy!
Có thể nào khiêm tốn một chút được không hả?
Trên địa bàn của người ta mà phách lối như vậy, không sợ bị đánh chết sao?
Có điều mấy chữ trên hoành phi viết cũng khá đấy!
Ôi ôi ôi ôi ôi ôi~
Thần Tiêu Thánh chủ phất tay áo, một bậc thang màu hoàng kim sáng chói nối từ chân Thần Tiêu Thánh chủ đến cạnh Thẩm Thiên.
Cơ thể Thẩm Thiên khẽ động thuận theo bậc thang hoàng kim bắn về phía phi thuyền Thần Tiêu, cẩm y bạch long bay múa trong gió nhìn rất phiêu dật xuất trần.
Nếu như nói lúc nãy Thần Tiêu Thánh chủ và Côn Thần Vương đứng đối mặt nhau, hoàn toàn trở thành tiêu điểm trong lòng tất cả mọi người thì lúc này, Thẩm Thiên đã mạnh mẽ hấp dẫn tất cả ánh mắt của mọi người.
Hắn chỉ đứng đó mà như đã trở thành trung tâm của thế giới.
Thế gian này lại có một nam tử kinh tài tuyệt diễm đến thế, đúng là không thể tưởng tượng được!
Trương Vân Hi mặc Bạch Hổ Minh Quang giáp, tư thế hiên ngang đứng ngạo nghễ đứng đầu hàng ngũ đệ tử Thần Tiêu, nàng ta nhìn chằm chằm Thẩm Thiên, ánh mắt như nước.
Sư đệ, đã lâu không gặp!
Thẩm Thiên bay trở về phi thuyền Thần Tiêu, hành lễ trước với Thánh chủ: “Đệ tử Thẩm Thiên, gặp qua sư tôn.”
Thần Tiêu Thánh Chủ lãnh đạm gật đầu, nhìn không ra buồn vui có điều Lôi Đình Tiên Quang bên ngoài cơ thể đã dập dờn rõ ràng hơn: “Đi ôn chuyện với các sư huynh sư đệ của con đi!”
Một lãnh tụ tốt nhất định phải có những thành viên tử trung thuộc về riêng mình.
Đã lựa chọn Thẩm Thiên làm người thừa kế của Thần Tiêu thánh địa, vậy thì dĩ nhiên Trương Long Uyên sẽ dạy Thẩm Thiên cách xử lý mối quan hệ với các sư huynh, sư đệ.
Tuy nhiên vởi biểu hiện của Thẩm Thiên từ trước tới nay có thể thấy hắn vốn có mị lực đặc biệt, có thể khiến tất cả sư huynh đệ tâm phục.
Nếu không, cũng không thể nào có chuyện hắn đã rời đi hơn nửa năm rồi mà tổ chức Thiên Quyến vẫn còn nhiệt tình như vậy.
Giờ tất cả đệ tử Thần Tiêu thánh địa gần như đều đã gia nhập tổ chức Thiên Quyến này.
Thậm chí Thần Tiêu Thánh chủ còn nghi ngờ nếu Thẩm Thiên không phải Thánh chủ đời sau thì không biết những đệ tử này có bạo loạn hay không nữa.
Dù sao, mị lực cá nhân của Thẩm Thiên bây giờ thực sự quá mạnh, gần như đã có thể sánh ngang với Thánh chủ ông.