Chương 607: Ngộ Đạo Trà mà ngươi dùng vạc để nấu à? (2)
Đương nhiên điều này cũng liên quan đến hàng loạt ưu đãi của “m Dương Lôi Bạo phù” “Trạm phát điện gió nước”, phúc lợi của tổ chức Thiên Quyến quá sức hấp dẫn.
Và Thẩm Thiên người ban những phúc lợi này dĩ nhiên cũng trở thành “Đại thánh nhân” trong lòng đông đảo các đệ tử.
Nói cho cùng lãnh đạo có mạnh mấy thì cũng chỉ bản thân lãnh đạo mạnh thôi.
Có thể cho cấp dưới lợi ích đó mới là mấu chốt!
Sau khi Thần Tiêu Thánh chủ và Côn Thần Vương giao dịch thương lượng xong liền điều khiển phi thuyền Thần Tiêu nhanh chóng rời khỏi Tuyệt Vọng thâm uyên.
Bởi vì lúc này trên phi thuyền Thần Tiêu thực sự có quá nhiều đệ tử và trưởng lão, nếu ở lại địa bàn Côn tộc thì đúng là hơi vô lễ.
Nếu là thế lực có tính cách hơi nóng nảy một chút thậm chí có thể coi đây là sự khiêu khích và tuyên chiến.
Nếu không phải vì trước mặt Thẩm Thiên cần phải thể hiện sự coi trọng dành cho hắn thì chắc chắn Thần Tiêu Thánh chủ sẽ không áp dụng biện pháp có thể đắc tội Côn tộc như vậy để tới Thái Hư Côn tộc.
Phi thuyền ù ù cất cánh, tất cả các trưởng lão tầng thứ hai đền nhìn về phía Thẩm Thiên với gương mặt hiền lành, trong mắt ai nấy đều tràn đầy tia yêu thích và coi trọng.
Còn về đông đảo đệ tử tầng thứ nhất lúc này đang vô cùng kích động, sôi trào, hận không thể lập tức vây quanh Thẩm Thiên.
“Thánh tử sư huynh, Lưu mỗ nhớ huynh muốn chết!”
“Thánh tử sư huynh, Chân mỗ nhớ huynh muốn chết!”
“Thánh tử sư huynh, ta cũng vậy!”
Trong đám đông có ba bóng người vù một cái chạy tới, đôi mắt trông mong nhìn Thẩm Thiên, hét lớn: “Đệ tử thiếu niên đoàn Thiên Quyến đâu?”
“Trên đỉnh tiên, ngạo nghễ giữa thế gian, ngày ngày cố gắng tu luyện, đi theo sư huynh tất thành tiên!”
Tất cả tiên kiếm sau lưng đám đệ tử Thần Tiêu cùng ra khỏi vỏ, tung hoành trên bầy trời, kiếm khí lấp lóe sáng chói.
Hàng ngàn hàng vạn bảo kiếm ngưng tụ thành một chữ “Thiên” cực lớn, trông vô cùng hoa lệ uy vũ.
Cùng lúc đó từng đạo lôi phù chống nước phóng lên tận trời, nổ ra thần quang bảy màu khiến cả phi thuyền Thần Tiêu chiếu sáng lấp lánh.
Thẩm Thiên bất đắc dĩ nói: “Tống sư đệ, Lưu sư đệ, có thể nào mỗi lần xuất hành đừng làm mấy thứ lòe loẹt như vậy được không?”
Dứt lời, Thẩm Thiên nhìn về phía những đệ tử Thần Tiêu kia: “Chư vị sư huynh đệ đừng hét nữa, đau họng đấy.”
“Đoạn đường này tàu xe mệt mỏi, mọi người chắc hẳn cũng mệt lắm rồi.”
“Để Thẩm mỗ pha ấm trà cho mọi người thấm giọng vậy.”
Dứt lời Thẩm Thiên bắt đầu lấy vài thứ trong nhẫn trữ đồ ra: Bàn trà, chén trà, ấm trà...
Lúc này, Lưu Thái Ất, Chân Chí Giáp và Hùng Mãnh quay sang nhìn nhau, trong lúc nhất thời sắc mặt đều trở nên vô cùng uể oải.
Tống Chưởng quầy nhẹ nhàng vuốt râu, mỉm cười nói: “Người trẻ tuổi, còn quá trẻ, không biết phỏng đoán tâm ý Thiên sư gì cả.”
“Không có nghe Thánh tử Thiên Sư nói sao? Mỗi lần xuất hiện đừng dùng những thứ lòe loẹt “kiểu này”, tại sao phải nhấn mạnh “kiểu này” các ngươi suy nghĩ kỹ một chút đi.”
Lúc này Tống Chưởng quầy đã không còn hình tượng thương nhân Thiên Linh Hiên như ngày xưa nữa, ông ta mặc bộ áo dài màu trắng, râu dài bồng bềnh, lưng đeo Linh khí trường kiếm, thậm chí còn có vài phần khí độ của vị Chân tiên đắc đạo hạc phát đồng nhan.
Tống Phú Quý vuốt râu, mỉm cười nói: “Ngay cả nịnh nọt mà còn không nghĩ ra trò mới, lần nào cũng “trên đỉnh tiên, ngạo nghễ giữa đời”, lần nào cũng thả phi kiếm bắn pháp mừng, các ngươi xem không chán chứ Thiên sư thì chán rồi.”
“Nịnh nọt Thiên sư chú trọng cái gì? Chú trọng sáng tạo cái mới, chỉ khi có những ý tưởng mới, nịnh nọt lên tầm cao mới, nịnh đúng điểm thì mới có thể khiến Thánh tử Thiên sư hài lòng.”
“Nịnh nọt quá mức cứng nhắc, quá cũ sẽ không thể nào chiếm được niềm vui của Thiên sư.”
Nói xong, Tống Phú Quý chậm rãi đi về phía Thẩm Thiên sắp xếp bàn trà: “Sư huynh lịch luyện nửa năm cực khổ mà vẫn muốn pha trà cho các sư huynh đệ nữa, đúng là làm cho Tống mỗ cảm động rơi nước mắt.”
Nói xong hốc mắt Tống Chưởng quầy đỏ ửng: “Tống mỗ nguyện giúp đỡ sư huynh, cùng sư huynh pha trà.”
A?
Hỗ trợ pha trà sao?
Sau khi Tống sư đệ gia nhập Thánh địa tư tưởng giác ngộ đúng là càng ngày càng cao.
Thẩm Thiên cười nói: “Pha trà thì không cần đâu, trên phi thuyền đệ tử đông đúc, tí nữa Tống sư đệ giúp phân phát nước trà là được rồi.”
Dứt lời, Thẩm Thiên bấm một pháp quyết.
Ấm trà vốn chỉ lớn bằng bàn tay lập tức phóng to gấp mấy tram lần, biến thành thể tích như vạc nước lớn.
Linh Tuyền đổ liên tục vào cái ấm lớn này giống như không cần tiền.
Mặc dù phẩm chất của Linh Tuyền này không phải vô cùng trân quý nhưng một lần nấu một vạc lớn như vậy thì cũng khá đôt tiền.
Nếu thật sự tính toán chi li thì giá trị của một vạc Linh Tuyền như vậy cũng gần tương đương với một kiện linh khí thượng phẩm, thậm chí là còn hơn rất nhiều.
Tầng hai phi thuyền các vị trưởng lão nhìn Linh Tuyền sôi trào mà thầm than: Tuổi trẻ bây giờ, mọe nó đứa nào đứa nấy cũng lắm tiền thế!
Linh Tuyền phẩm chất thế này ngay cả họ lúc dùng còn hơi đau lòng, nếu không phải cần giữ gìn hình tượng thì họ cũng thật sự muốn uống ké hai chén!
Được rồi, được rồi, dù sao cũng là trưởng lão, không thể giành nước trà với đám trẻ kia được!
Các trưởng lão lắc đầu cười, ta vẫn còn cần thể diện.
Một giây sau Thẩm Thiên lấy lá trà ra.
Từng lá trà màu tím tản ra ánh sáng lấp lánh, trên đó còn lờ mờ hiển hiện đạo vận.
Mặc dù những đạo vận này hơi tối nghĩa thậm chí có hơi không trọn vẹn nhưng khi nó xuất hiện vẫn rất hấp dẫn sự chú ý của mọi người.
Thậm chí trên tầng hai phi thuyền Thần Tiêu còn có vài vị trưởng lão hơi lảo đảo, suýt nữa thì ngã xuống sàn.
Không thể trách các vị trưởng lão này tâm cảnh không đủ ổn định, mà vì Thẩm Thiên hào phóng đến mức vô nhân tính.
Đây chính là Ngộ Đạo Trà trong truyền thuyết đấy!
Vậy mà ngươi có thể dùng vạc để nấu sao?