Ta Không Phải Con Trai Của Khí Vận

Chương 611: Hi Nộ Địch, Lan Tiếu Tuyền (2)

Chương 611: Hi Nộ Địch, Lan Tiếu Tuyền (2)
­ ­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­
­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­­­ ­ ­ ­­ ­­­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­­­ ­ ­ ­­ ­­­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­
Vù!
Trên boong tàu tầng thứ hai tất cả trưởng lão biến mất trong nháy mắt.
Phương Thường và Trương Vân Đình nhìn nhau, trong lúc nhất thời đều xấu hổ đến mức nhức cả trứng.
Đây chính là những trưởng lão trước kia bọn họ tôn kính sao? Sao cảm thấy đều là những người già mà không biết xấu hổ vậy?
Về phần Trương Vân Hi, lúc này vẫn nhìn chằm chằm Thẩm Thiên, ánh mắt nhìn ai cũng lạnh lùng như băng giờ lại ấm như nước mùa thu.
Nàng chậm rãi đi đến bên cạnh Thẩm Thiên, mỉm cười nói: “Sư đệ, lần này đến Bắc Hải thí luyện tu vi càng thâm bất khả trắc hơn trước kia!”
“Không biết vị trưởng công chúa điện hạ của Long tộc kia giờ ở đâu? Sao không đi cùng với sư đệ?”
Thẩm Thiên vừa pha lại Ngộ Đạo Trà vừa cười nói: “Băng tỷ tỷ đang bế quan ở Long đảo, hình như chuẩn bị khôi phục tu vi.”
“Nếu sư tỷ có hứng thú, lát nữa ta sẽ tranh thủ kể tỉ mỉ với tỷ, tiện thể pha riêng một ấm trà cho sư tỷ uống.”
Pha riêng ấm trà cho ta uống?
Trương Vân Hi hơi sững sờ, trên mặt dần ửng đỏ.
Cho nên sư đệ đây là đang hẹn ta đêm hôm canh ba ngồi dưới ánh trăng cùng uống trà tâm sự sao?
Trương Vân Hi chậm rãi gật đầu: “Câu chuyện lịch luyện mạo hiểm của sư đệ nửa năm nay dĩ nhiên sư tỷ có hứng...”
Trương Vân Hi còn chưa nói xong, liền bị một giọng nói hưng phấn cắt ngang: “Thánh tử sư huynh, Thánh tử sư huynh, huynh đã trở về rồi sao?”
Rầm rầm rầm!
Trên boong tàu chấn động kịch liệt, một khôi lỗi bằng sắt thép lớn chạy tới, sau lưng vác cột sắc bên trên có khắc hoa văn đồ án vô cùng huyền diệu.
Trên phần eo của khôi lỗi sắt có buộc một quả cầu sắt màu bạc to bằng đầu người tỏa ra tia sáng lạnh lẽo.
Ầm!
Phần đầu của khôi lỗi sắt chậm rãi mở ra để lộ một gương mặt tuấn mỹ thanh tú.
Mái tóc của hắn ta màu vàng chiếu sáng rạng rỡ dưới ánh mắt mặt trời, trông vô cùng hoa mỹ.
Đó là một mỹ nam tử hiếm thấy, điều duy nhất khiến người ta cảm thấy kỳ quái đó là hơi thiếu khí dương cương, thậm chí còn mang chút kiều mị.
Cơ thể thanh tú gầy yếu và chiến giáp sắt khổng lồ cứng rắn nghiễm nhiên trở thành chênh lệch vô cùng rõ ràng.
Quỷ dị mà hài hòa...
Lúc này nam tử nhìn Thẩm Thiên, trong mắt đầy vẻ hưng phấn và cuồng nhiệt: “Sư huynh sư huynh, đệ vừa mới bế quan nghiên cứu thăng cấp cơ giáp, nghe nói huynh trở về thì lập tức xuất quan!”
“Về phương diện cơ giáp, đệ còn có rất nhiều chỗ không hiểu, muốn hỏi huynh thêm. Sư huynh có thời gian không, chỉ dạy đệ một chút nhé!”
Trương Vân Hi #: “!!!”
Đáng ghét, dám cắt ngang cuộc nói chuyện của ta và sư đệ!
Ánh mắt lạnh như băng quét về phía Tần Vân Địch, chỉ tiếc là lúc này trong mắt hắn ta chỉ có Thẩm Thiên, căn bản không hề phát giác ra sát khí trong mắt Thánh nữ sư tỷ.
Rầm rầm rầm...
Cơ giáp to lớn đi đến trước mặt Thẩm Thiên đặt mông ngồi xuống làm chấn động cả boong tàu.
Thẩm Thiên nhìn cơ giáp dưới người Tần Vân Địch cũng cảm thấy chấn động.
Không ngờ lúc trước mình chỉ nửa đùa nửa thật nhắc với Tần Vân Địch một câu về chuyện này bảo hắn ta kết hợp pháo với khôi lỗi, thế mà tên này đã thật sự tạo ra được cơ giáp rồi.
Hơn nữa, tạo hình còn ngầu như vậy!
Đúng là đã hoàn toàn thỏa mãn được kẻ đam mê khôi giáp này, đáp ứng được tất cả huyễn tưởng tinh thần!
Thẩm Thiên nhẹ nhàng vỗ lên cơ giáp tràn ngập kim loại cảm này, cười nói: “Tiểu Địch, đệ quả là một thiên tài!”
Trên gương mặt thanh tú của Tần Vân Địch nở nụ cười ngại ngùng: “Đâu có đâu có, so với Thánh tử sư huynh, đệ thực sự quá ngu ngốc.”
Thẩm Thiên cười nói: “Bế quan lâu như vậy có mệt không? Đến đây, uống ngụm Ngộ Đạo Trà rồi nghỉ ngơi cái đã, chuyện cơ giáp đợi sau này chúng ta pha ấm trà cùng nói chuyện riêng nhé!”
Trương Vân Hi: “???”
Tình huống gì thế này? Rõ rang là ta tới trước cơ mà?
Trương Vân Hi nhìn chằm chằm Thẩm Thiên: “Sư đệ, không phải đệ nói lát nữa cùng ta pha trà trò chuyện sao?”
Ớ, có à?
Thẩm Thiên ngẩn người, vò đầu cười nói: “Nhìn thấy cơ giáp này đệ hơi kích động! Hay là cùng uống chung nhé! Lá trà màu bạc như chỗ sư tôn, chỗ đệ cũng còn một ít đấy!”
Những sư huynh đệ bên cạnh đều là rau hẹ cực phẩm, rất xứng với những lá Ngộ Đạo Trà màu bạc Thẩm Thiên giấu riêng.
Cùng uống?
Đã nói là thế giới hai người cơ mà, không phải à?
Khóe miệng Trương Vân Hi giật giật nhìn về phía Tần Vân Địch đang ngồi cạnh Thẩm Thiên.
Trong lòng sư đệ lẽ nào cái cục sắt lạnh như băng này lẽ nào quan trọng hơn ở riêng với ta sao?
Thật muốn phá nát cơ giáp này quá đi!
Tâm trạng Trương Vân Hi vô cùng tồi tệ.
Một chén Ngộ Đạo Trà vào bụng khiến toàn thân Tần Vân Địch đều tỏa ra tử quang.
Nhất là đầu, mái tóc màu vàng giống như đã biến thành màu vàng tím, tràn đầy khí tức cơ trí.
Hắn ta bỗng nhiên nghĩ thông suốt được gì đấy, sùng bái nhìn Thẩm Thiên: “Đệ hiểu rồi, đệ hiểu ra rồi, bình cảnh của kỹ thuật đó!”
“Lá Ngộ Đạo Trà của sư huynh thật thần kỳ quá, đệ trầm tư suy nghĩ mấy tháng mà không cách nào giải quyết được vấn đề, vậy mà nhờ một ly trà lại có thể đốn ngộ ra.”
“Mỹ diệu, quá mỹ diệu! Giờ đệ cảm thấy trong đầu mình khắp nơi đều chạm được linh cảm! Không được, không thể lãng phí, đệ phải trở về tiếp tục bế quan!”
Rầm rầm rầm...
Cơ giáp to lớn lại một lần nữa đứng dậy, Tần Vân Địch thở hổn hển tiếp tục chạy tới mật thất bế quan: “Sư huynh, đợi sau này đệ lại tới tìm huynh nhé!”
Thẩm Thiên nhìn bóng lưng vội vàng rời đi của Tần Vân Địch không kìm được bật cười: “Tiểu tử này không ngờ lại thật sự làm ra được cơ giáp!”

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất