Chương 612: Hi Nộ Địch, Lan Tiếu Tuyền (3)
Trong lòng mỗi người đàn ông đều có giấc mộng tu tiên ngự kiếm phi tiên và giấc mộng cơ giáp lãng mạn.
Thẩm Thiên thật sự muốn xem thử, nếu mình trao cho tiểu tử này đủ sự ủng hộ thì hắn ta có thể đi đến được mức độ nào trên con đường này.
Ừm, sau này có thể cho Tần Vân Địch thêm ít lá Ngộ Đạo Trà.
Dù sao làm nhân viên nghiên cứu khoa học sẽ phải hao tổn đầu óc dữ lắm.
Cần phải uống nhiều trà để bồi bổ!
Ngộ Đạo Trà đang còn được đun trong ấm trà, lúc này linh tuyền sôi trào đã giúp dược lực của lá trà được hấp thu đầy đủ.
Thẩm Thiên dặn dò Tống Chưởng quầy, Lưu Thái Ất phân phát cho mỗi đệ tử Thần Tiêu trên phi thuyền một chén Ngộ Đạo Trà để họ uống.
Trong chốc lát, trên người tất cả đệ tử Thần Tiêu đều tỏa ra tử quang sáng chói, lúc tu đạo vốn gặp phải bình cảnh khó hiểu giờ cũng nhanh chóng đột phá.
Gần như lý giải của các đệ tử đối với công pháp, pháp thuật lúc này đều đang nhanh chóng tăng lên, thậm chí có vài người còn trực tiếp đột phá.
Xoẹt!
Các loại quang mang lôi đình đại thịnh!
Trên đỉnh đầu một đệ tử chân truyền Thần Tiêu lơ lửng Kim Đan sáng chói, chầm chậm xoay tròn, khí tức tăng lên nhanh chóng!
Đột phá!
Lúc này y lệ nóng doanh tròng, cúi đầu với Thẩm Thiên: “Cảm tạ Thánh tử sư huynh ban thưởng trà, đại ân suốt đời khó quên!”
Không phải chỉ một mình y!
Lúc này số đệ tử may mắn đột phá như đệ tử này không phải ít, bọn họ đều bị nhốt ở bình cảnh hoặc chấp niệm, đã rất lâu không thể nào đột phá.
Giờ họ uống một chén Ngộ Đạo Trà vào bụng, tâm cảnh thông thấu thanh thản, trực tiếp phá bình cảnh, thậm chí liên tục phá cảnh cũng không phải là không có.
Con đường tu tiên, ngăn người thành đạo như giết phụ mẫu hắn, còn giúp người thành đạo không thua gì ân tái tạo.
Lúc này từng vị đệ tử Thần Tiêu có thu hoạch đều đang chân thành nói lời cảm tạ.
“Tạ Thánh tử sư huynh ban thưởng trà, đại ân suốt đời khó quên!”
“Tạ Thánh tử sư huynh ban thưởng trà, đại ân suốt đời khó quên!”
“Tạ Thánh tử sư huynh ban thưởng trà, đại ân suốt đời khó quên!”
...
Tiếng cảm tạ nối tiếp nhau, tình cảm chân thành thân thiết.
Phi thuyền Thần Tiêu phá hư không, hương Ngộ Đạo Trà nồng đậm lâu không tiêu tan.
Cảm nhận được bầu không khí vô cùng ấm áp này, dù là Quế công công cũng không kìm được nở nụ cười vui mừng.
Ông nhớ lại một năm trước điện hạ vẫn chỉ là Thập tam hoàng tử không được sủng ái nhất ở nước Đại Viêm, bị mọi người coi là yêu tinh xui xẻo.
Bây giờ mới một năm ngắn ngủi trôi qua, tất cả đều đã thay đổi, điện hạ chẳng những trở thành Thần Tiêu Thánh tử mà cả ngũ vực đều lưu truyền truyền kỳ về hắn.
Còn có biết bao nhiêu thiên chi kiêu nữ của các Thánh địa, Thần tộc đều chen chúc ở bên cạnh điện hạ, ai nấy đều là tiên tử tuyệt thế.
Lão nô có thể được tận mắt chứng kiến cảnh tượng này, cho dù giờ có phải chết, lão nô cũng không tiếc.
Thẩm Thiên cười đi về phía Quế công công: “Quế bá, đây là trà của bá.”
Quế công công nhận nước trà Thẩm Thiên đưa, hốc mắt ửng hồng, ánh mắt ông nhìn về phía đông xa xa, đó là hướng của nước Đại Viêm.
“Điện hạ cuối cùng đã trưởng thành rồi, khổ tận cam lai thiên mệnh chiếu cố, còn có nhiều sư huynh đệ chân thành ủng hộ điện hạ như vậy!”
“Lan Phi nương nương, người ở trên trời nếu có linh thiêng cũng được mỉm cười cửu tuyền.”
Với đám hẹ ở Thần Tiêu thánh địa, Thẩm Thiên chưa từng keo kiệt chút nào.
Khi những chén Ngộ Đạo Trà được chia tới từng tay mỗi đệ tử Thần Tiêu, Thẩm Thiên có thể nhìn thấy vòng vận khí trên đỉnh đầu họ đều tăng lên một chút,
Mặc dù màu sắc của vòng sáng trên đỉnh đầu những đệ tử kia trên cơ bản đều và vòng đỏ xen lẫn màu xanh như, vận khí chỉ thuộc dạng bình thường nhưng ai lại ngại nhiều cơ chứ!
Lỡ như sau này trên đầu đệ tử nào đó lại hiện ra hình ảnh cơ duyên không tệ thì sao!
Thẩm Thiên đứng chắp tay trên boong thuyền nhìn các đệ tử Thần Tiêu vui vẻ hòa thuận không kìm được bật cười.
Cùng lúc đó, phi thuyền Thần Tiêu chậm rãi đến một hòn đảo to lớn, toàn thân hòn đảo này bao trùm trong lôi vân, bên ngoài bố trí đại trận.
Trong trận pháp bao phủ có thể nhìn thấy Thần Lôi tử sắc lít nha lít nhít như màng nhện trải rộng, bảo vệ cả hòn đảo.
Đây là 'Thần Tiêu Lôi Đảo', là trụ sở của Thần Tiêu thánh địa tại Bắc Hải.
Dù linh khí trên đảo không phải dồi dào lắm nhưng cũng đủ để so sánh với phần lớn các phúc địa, động thiên.
Nên biết Yêu tộc và Nhân tộc vốn không hợp nhau, phàm là Thánh địa Nhân tộc Đông Hoang, Tây Mạc và Trung Châu gần như rất khó đặt chân vào Bắc Hải.
Có thể có một trụ sở riêng ở khu vực trung tâm Bắc Hải như vậy tuyệt đối không phải là chuyện đơn giản.
Nghe nói, sau lưng là sự cố gắng của Thần Tiêu Thánh chủ.
Phi thuyền chậm rãi hạ xuống Thần Tiêu Lôi Đảo, đại trận lôi đình để phi thuyền vào đảo xong cũng nhanh chóng khôi phục bình thường.
Gừ!
Trong nháy mắt phi thuyền Thần Tiêu đáp xuống, một con cự long mấy ngàn trượng cách đó không xa đang gào thét, toàn thân tản ra uy áp kinh trời đáng sợ.
“Hắc Long Vương Ngao Dạ cầu kiến Thần Tiêu Thánh tử Thẩm Thiên.”
Cự long màu đen lắc mình biến hoá, trong nháy mắt hóa thành một vị nam nhân trung niên mặc áo giáp màu đen.
Ông ta long hành hổ bộ bá khí vô song, vị trí nơi ông ta đứng hư không dường như không thể chịu được uy áp nên vỡ vụn từng mảnh, vô cùng kinh khủng.
Vậy mà lúc này vẻ mặt ông ta khi nhìn về phía phi thuyền Thần Tiêu lại vô cùng căng thẳng và cung kính, giống như đang đối mặt với vị trưởng bối mình nhất định phải lấy lòng vậy.