Chương 634: Thần Tiêu thánh tử đồng hành với thánh (2)
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, dưới thánh quang, biểu cảm của các vị thánh giả khác đi liền.
Có thánh giả trên mặt là vẻ mừng rỡ như điên, có thánh giả trên mặt vẻ như trút được gánh nặng, có thánh giả thì vẻ mặt nhức nhối co quắp, còn có thánh giả như ăn phải con chuột chết vậy.
Nhưng những thánh giả này hiển nhiên chịu nói phải trái hơn hỏa diễm thánh giả, từ đầu tới cuối không có ai trực tiếp trở mặt với Thần Tiêu thánh chủ.
Cuối cùng, thánh uy kinh khủng tràn ngập trong hư không chậm rãi thu lại, bầu không khí gương cung bạt kiếm cũng biến mất.
Thần Tiêu thánh chủ quay đầu nhìn Thẩm Thiên, truyền âm nói: "Bổn tọa đã thay con bàn xong giá với bọn họ, con và thánh địa chia năm năm, sẽ không lỗ, thế nào?"
Thẩm Thiên cười nói: "Tất cả nghe sư tôn làm chủ."
Cảm ơn sư tôn đã trồng rau hẹ thay ta, skr~
Bàn xong giá cả, từng vị thánh giả bắt đầu xếp bằng ngồi vây quanh đế bia, âm thầm vây quanh bắt đầu tìm hiểu đế bia.
Mà những hậu bối của thánh giả kia thì được những thánh giả đó che chở bảo vệ trong thánh khư.
Bởi vì trong lúc thánh giả ngộ đạo có lẽ sẽ vô thức thả ra thánh uy mạnh mẽ, đồng thời đế bia cũng có thể sẽ có dị động.
Nếu không có thánh giả che chở, tu vi Kim Đan, Nguyên Anh kỳ rất dễ gặp phải nguy hiểm.
"Thiên Nhi, con theo sau lưng bổn tọa hay là cùng ta ngộ đạo?"
Nhưng vào lúc này, lời nói của Thần Tiêu thánh chủ khiến rất nhiều thánh giả đều hơi ngẩn ra.
Đây là chuyện gì?
Thần Tiêu thánh tử có tư cách cùng ngộ đạo với thánh giả?
Thực lực của hắn có thể kháng được thánh uy???
Giờ phút này, ánh mắt của tất cả chư thánh đều hội tụ trên người Thẩm Thiên.
Bọn họ cũng có thể cảm nhận được tu vi của vị thiếu niên này không đơn giản, cũng thấy được khí vận của hắn siêu phàm.
Nhưng Thần Tiêu thánh tử Thẩm Thiên chung quy mới chỉ là một thằng nhóc Kim Thân cảnh, ngay cả cấp tôn còn chưa đặt chân đi vào.
Hậu bối như vậy ngộ đạo cùng bọn họ?
Chưa nói đến hắn có tư cách và địa vị đó hay không, chỉ cần uy áp lúc thánh giả ngộ đạo tự nhiên phát tán ra, sợ rằng đã không phải là thứ hắn có thể chịu được!
Hắn thật sự dám không?
Dưới cái nhìn soi mói của chúng thánh, trên mặt Thẩm Thiên nở nụ cười nhạt: "Sư tôn và chư vị thánh giả trưởng bối ngộ đạo, đệ tử sao có thể vượt quá bổn phận?"
Dứt lời, Thẩm Thiên lùi về sau nửa bước, ngồi sau Thần Tiêu thánh chủ, lấy bình trà linh khí cấp cực phẩm ra.
Hắn mỉm cười nói: "Sư tôn tĩnh tâm ngộ đạo, đệ tử châm trà cho người."
Dứt lời, Thẩm Thiên lấy một lá trà ngộ đạo hình Kim Ô từ trong nhẫn trừ vật ra cho vào trong bình trà.
Linh tuyền được rót vào bình trà, được Thẩm Thiên dùng Nam Minh Ly Hỏa nấu, trong phút chốc đạo âm vô tận từ trong bình trà truyền ra, huyền diệu vô song.
Cùng lúc đó, mùi trà ngộ đạo nồng đậm cũng theo đó tràn ngập.
Trong hư không có dị tượng Kim Ô thần ảnh chìm nổi, mà chữ viết trên tấm bia cổ truyền đạo cũng trở nên càng ngày càng rõ.
Trong phút chốc, tất cả thánh giả đều kinh hãi.
"Cái này... Đây là mùi thơm của trà ngộ đạo!"
"Không chỉ là trà ngộ đạo, là lá trà ngộ đạo màu bạc, do cây trà ngộ đạo tối thiểu phải trăm triệu năm mới có thể kết ra!"
"Trời ạ! Đó không phải là kỳ trân vô thượng chỉ tồn tại trong truyền thuyết thôi sao? Ngũ Vực thật sự có trà ngộ đạo niên đại lớn như vậy sao?"
"Nghe Trung Châu Tắc Hạ Học Cung có một gốc trà ngộ đạo, là do Hoang Thạch Đế Quân trồng, niên đại cũng chỉ có vạn năm, đã là một trong những linh thực quý nhất Trung Châu."
"Giá trị lá trà ngộ đạo này còn quý hơn đâu chỉ trăm lần so với lá kết ra từ gốc cây trà ngộ đạo Trung Châu?"
"Ngay cả thứ chỉ bảo này cũng có thể tùy tiện lấy ra pha trà cho sư tôn, thằng nhóc này rốt cuộc giàu cỡ nào chứ!"
"Người ở Doanh Châu mà mũi phát chua luôn, bổn tọa trở về sẽ đập chết nghiệt độ không chịu cầu tiến kia luôn!"
...
Thánh giả vượt qua thiên kiếp đều có đạo tâm trải qua muôn ngàn thử thách.
Bình thường cho dù đứng trước Thái Sơn sụp đổ, thánh giả cũng có thể mặt không đổi sắc, trừ khi thật sự không nhịn được.
Vậy mà lúc này Thẩm Thiên chỉ đơn giản pha một ấm trà đãi khách đã khiến những thánh nhân đức cao vọng trọng ấy chấn kinh đến hoài nghi đời người.
Mà sau khi khiếp sợ chính là hâm mộ và thèm thuồng vô cùng!
Quá siêu phàm rồi!
Nếu như nói lá trà ngộ đạo phổ thông chỉ có thể nói là trân quý, còn có hiệu quả không nhỏ đối với tu sĩ cấp thánh trở xuống chứ không có hiệu quả rõ ràng với tu sĩ cấp thánh trở lên.
Vậy thì lá trà ngộ đạo màu bạc có hiệu quả cực lớn với tồn tại cấp thánh trở lên.
Càng đáng quý hơn là lá trà ngộ đạo mà Thẩm Thiên lấy ra còn có hình dáng Kim Ô, phù hợp với Thái Dương Đế Kinh trên tấm đế bia truyền đạo kia đến không thể phù hợp hơn!
Nếu có thể uống một ly trà ngộ đạo này trước khi lĩnh hội đế bia truyền đạo, hiệu quả tuyệt đối có thể đột nhiên tăng lên gấp mấy lần thậm chí mấy chục lần!
Tại sao, tại sao bổn tọa không có đệ tử như vậy?
Tức quá đi mà!
Tiên quang ngoài thân Thần Tiêu thánh chủ khẽ lay động: "Thiên Nhi, không được vô lễ. Chư vị thánh giả ở đây có ai không phải trưởng bối, vị nào không xứng với một ly trà của con?"
"Nếu lá trà ngộ đạo này phù hợp với pháp trên đế bia, đó chính là có duyên phận với tất cả chư vị thánh giả đây, ly trà này là tất cả chư vị thánh giả uống."
"Pha xong rồi, chờ lát nữa dâng trà cho chư vị tiền bối, chư vị tiền bối đều là đại thánh nhân đức cao vọng trọng, sẽ không bạc đãi con."
"Đến lúc đó nếu như bọn họ ngộ đạo thành công, truyền thụ cho con chút tuyệt kỹ, hoặc là tặng con mấy món thánh khí làm lễ ra mắt cũng đủ cho con hưởng."
"Chỉ là một lá trà ngộ đạo mà thôi, đừng có hẹp hòi, tận lực pha thêm mấy ly, thật ra nước trà có hạn không thể nào chia cho mỗi người một ly được, những tiền bối này cũng sẽ không giận cá chém thớt với con."