Chương 636: Ngộ ra đế pháp còn cần uống trà sao? (1)
Coong~
Khi Tử Phủ Thánh Chủ vừa ngồi xuống trước truyền đạo đế bia, minh văn thượng cổ trên tấm bia lại một lần nữa tản ra thần quang huy hoàng.
Thần quang từ trên tấm bia chậm rãi bay ra, hóa thành từng phù văn lượn lờ bên ngoài thân thể Tử Phủ Thánh chủ.
Những đạo âm này cực kỳ tối nghĩa khó hiểu, huyền huyền ảo ảo, cho dù là các Thánh giả công tham tạo hóa khác xung quanh cũng hoàn toàn không thể lý giải ảo diệu bên trong, như thể đang nghe thiên thư.
Nhưng ánh mắt của Tử Phủ Thánh chủ vẫn ngồi xếp bằng giữa phù văn vô tận kia càng lúc càng nóng bỏng: “Sâu sắc, quá sâu sắc!”
Càng lúc càng nhiều phù văn lượn lờ xung quanh thân thể Tử Phủ Thánh chủ, khí tức Tử Phủ Thánh chủ phát ra càng cường đại hơn.
Sau lưng ông ta có vô tận thánh huy hiển hiện, tử khí đông lai chiếu sáng ba vạn dặm, tựa như Thần Vương giá lâm.
Tử khí vô tận kia ngưng tụ sau lưng Tử Phủ Thánh chủ, chẳng mấy chốc đã hóa thành một vòng mặt trời to lớn trùng trùng điệp điệp, quang mang huy hoàng phổ chiếu mấy vạn dặm sơn hà, hạo nhiên trường tồn.
Dưới ánh sáng màu tím, chư Thánh xung quanh cũng cảm nhận được áp lực nồng đậm.
Rất hiển nhiên, sau khi uống xong trà ngộ đạo, lại lĩnh ngộ được từ truyền đạo đế bia, Tử Phủ Thánh chủ có được lợi ích cực lớn, cả tu vi và nội tình đều tăng lên với tốc độ cực nhanh.
Thậm chí, căn cứ vào dị tượng sau lưng ông ta, Tử Phủ Thánh chủ đã lĩnh ngộ ra một phần ảo diệu của thái dương đế kinh, lại ấn chứng với Tử Phủ đế kinh.
Sau lần ngộ đạo này, tu vi của Tử Phủ Thánh chủ sẽ tăng như vũ bão chỉ trong một thời gian ngắn.
Đến lúc đó, trong số các vị Thánh chủ Đông Hoang, thậm chí là ngũ vực, địa vị của Tử Phủ Thánh chủ cũng sẽ tăng lên trên diện rộng.
Nhất thời, rất nhiều Thánh giả bên cạnh đều ghen tỵ đến chua cả miệng.
Ghen tỵ tới rồi, sau đó là động lòng và ham muốn mãnh liệt.
Thánh khí ấy mà, mặc dù giá trị rất cao, cũng rất trân quý, nhưng có Thánh địa nào không tồn trữ một chút?
Nếu không thì cứ đưa ra ngoài trước, sau này quay về luyện chế thêm mấy món, dưỡng thêm vài món không được sao?
Nhưng ngộ đạo trà cấp bậc trăm vạn năm này…
Chắc chắn là thứ có tiền cũng không mua được.
Nếu hôm nay bỏ lỡ, không biết đến bao giờ mới tới lần gặp lại tiếp theo.
Thiên kim tan hết còn kiếm được.
Chỉ trong chốc lát, chư Thánh đều đã suy nghĩ xong xuôi.
Từng vị Thánh giả đều tươi cười hòa ái dễ gần đi tới trước mặt Thẩm Thiên.
“Thần Tiêu Thánh chủ có phúc lớn, có thể thu được đệ tử như vậy, thực khiến bổn tọa hâm mộ. Ly hỏa thánh đỉnh này chính là Thánh khí luyện đan, ta tặng cho Thánh tử xem như lễ gặp mặt đi!”
“Thần Tiêu Thánh địa và bổn môn vốn là giao hảo nhiều thế hệ, bổn tọa và Thánh tử lại thân như huynh đệ, nếu Thánh tử có hứng thú, khi nào nhàn hạ có thể tới Đại La Thánh địa làm khách. Đại La tiên võng này có thể che khuất bầu trời, hàng yêu phục ma, ta tặng cho Thánh tử xem như một chút tâm ý.”
Con mẹ nó chứ, các ngươi đều cam lòng dùng Thánh khí đổi lấy một ly trà uống sao? Bại gia tử phô trương lãng phí như vậy, các ngươi làm sao leo lên làm Thánh chủ được? Đâm ra hắn lại hơi do dự có nên đổi cho người ta không.
“Thánh tử, bổn tọa đưa ra hai kiện Thánh khí, có thể châm cho bổn tọa thêm một ly trà không?”
…
Từng kiện từng kiện Thánh khí bị nhét vào trong tay Thẩm Thiên. Kiện nào cũng tỏa ra thánh quang sáng chói, trên thân lưu chuyển thần văn huyền diệu vô tận, các vị thiên kiêu trẻ tuổi khác nhìn thấy mà đỏ ngầu cả mắt.
Chua. Trong không khí đều là mùi chanh!
Trên cơ bản các thiên kiêu trẻ tuổi đều dùng linh khí thôi, có thể dùng được cực phẩm linh khí đã là cấp Thánh tử rồi.
Chỉ có những Thánh tử cực kỳ ưu tú mới được phá lệ ban cho Thánh khí ở cấp Tôn giả, mà trên cơ bản là chỉ có những Tôn giả đỉnh phong mới có thể được ban.
Mà Thẩm Thiên thì sao?
Nếu bọn họ nhớ không nhầm thì hiện giờ Thần Tiêu Thánh tử Thẩm Thiên mới đang ở cảnh giới Kim thân đỉnh phong đi!
Vậy mà Thánh khí trên người tên này, đếm bừa thôi cũng được mười mấy món!
Người so với người, tức chết người!
“Các vị tiền bối quá khách khí, quá khách khí rồi!”
“Thế này cũng không tốt đâu! Thật sự không cần đâu, vãn bối không nhận được nữa rồi.”
Thẩm Thiên bất đắc dĩ treo đám Thánh khí này lên người, cố gắng luyện hoa sơ bộ chúng rồi thu vào trong thương minh giới.
Chỉ một việc nhỏ máu nhận chủ thôi cũng phiền rồi.
Được rồi, lấy chút rau hẹ ra đi!
Thẩm Thiên nghĩ nghĩ một lát, lại nhìn chư vị đệ tử Thần Tiêu sau lưng.
“Sư tỷ, chuôi kim hoàng thánh kiếm này sắc bén hơn bạch hổ kiếm phong của tỷ, tỷ cất đi!”
Thẩm Thiên lấy ra một thanh trường kiếm, đưa tới trước mặt Trương Vân Hi.
Toàn thân chuôi trường kiếm Thánh khí này một màu bàng bạc, pháp tắc lực lượng canh kim lượn lờ xung quanh, chuôi kiếm còn có khắc thần văn kim phượng.
Nhìn bề ngoài thôi cũng là cực phẩm rồi.
Nhìn trường kiếm Thánh khí trước mắt, hai má Trương Vân hi đỏ ửng. Quả nhiên sư đệ vẫn quan tâm đến bổn Thánh nữ, cả Thánh khí cũng dễ dàng đưa ra như thế.
“Ừm.”
Trương Vân Hi khẽ gật đầu, ánh mắt như thu thủy: “Ta hiểu tâm ý của sư…”
Nhưng nửa câu cuối của nàng còn chưa rơi hết đã bị lời nói tiếp theo của Thẩm Thiên chen vào: “Đại sư huynh, cây can long đảm bá vương thương này bá đạo tuyệt luân, rất phù hợp với phong cách chiến đấu của huynh.”
“Nhị sư huynh, huynh dùng đàn nhập đạo, am hiểu thuật âm công, cây thiên long thất huyền cầm này ở trong tay huynh mới có thể phát huy được uy lực thực sự!”
“Sư đệ tốt, ngươi am hiểu xích pháp, lại có nam minh ly hỏa bên thân, xích vân huyền thánh thước này lại hợp với đệ.”
Hiển nhiên ba người đều muốn lên tiếng từ chối, nhưng Thẩm Thiên lại cười nói: “Mọi người chớ có chối từ. Chúng ta chính là huynh đệ đồng môn, so với tình nghĩa của chúng ta thì Thánh khí đáng là gì?”
“Nếu mọi người thực sự băn khoăn, sau này có Thánh khí mới thì trả lại Thẩm mỗ cũng được.”
“Sau này không chừng Thẩm mỗ còn cần chư vị sư huynh đệ giúp đỡ đó!”
…