Chương 637: Ngộ ra đế pháp còn cần uống trà sao? (2)
Thẩm Thiên vừa dứt lời, chư Thánh và hậu bối các Thánh địa khác đều trợn tròn hai mắt.
Nếu lúc trước chư Thánh lấy Thánh khí ra đổi lấy ngộ đạo trà đã đủ phóng khoáng.
Thì lúc này, việc Thẩm Thiên vừa nói vừa cười đã lấy ra bốn món Thánh khí đưa cho các sư huynh đệ nhà mình đều khiến cho người của các thế lực khác đều rung động đến mức không khép nổi miệng.
Mặc dù Thẩm Thiên nói “sau này có Thánh khí mới thì trả lại cũng không muộn”, nhưng đồ đần cũng nghe ra được đây chỉ là một lời thoái thác.
Để bọn Phương Thường nhận Thánh khí mà thôi.
Nói là mượn, thực ra là cho không. Là đầu tư!
Trời ạ~~~~
Đây là Thánh khí đó. Ngươi cứ thế mà đưa ra ngoài à?
Tình cảm sư huynh đệ nhà các ngươi tốt vậy sao?
Đại gia đình Thần Tiêu Thánh địa này vui vẻ hòa thuận vậy sao? Thánh tử đều chiếu cố các đệ tử khác vậy sao?
Đột nhiên ta rất muốn gia nhập Thần Tiêu Thánh địa đó!
Không biết bây giờ phản lại sư môn, chuyển sang Thần Tiêu Thánh địa còn kịp không?
Lúc này, các đệ tử Thần Tiêu Thánh địa đều ngẩng đầu ưỡn ngực, vô cùng kiêu ngạo mà nhận lấy ánh mắt hâm mộ của các thế lực khác!
…
Đây là suy nghĩ trong lòng quần chúng ăn dưa, mà suy nghĩ trong lòng bốn người Phương Thường hoàn toàn khác.
Nhìn ba kiện Thánh khí lơ lửng trước mặt ba người kia, cảm nhận được uy thế nồng đậm mà ba kiện Thánh khí này tản ra, khóe miệng Trương Vân Hi hơi giật giật.
Nàng còn tưởng là sư đệ chỉ cho mình nàng Thánh khí thôi, trong lòng còn đắc ý hớn hở đấy.
Lúc này mới thấy, xem ra ít nhiều mình cũng khá tự mình đa tình.
Ô ô ô, xem hai kiện Thánh khí mà sư đệ đưa cho Nhị sư huynh và Triệu Hạo có vẻ không kém hoàng kim thánh kiếm bao nhiêu.
Mà can long đảm bá vương thương kia, hình như phẩm chất còn cao hơn cả kim hoàng thánh kiếm của bổn Thánh nữ!
Ghê tởm. Vì sao sư đệ là đối xử với Đại sư huynh tốt thế chứ!
Chẳng lẽ Đại sư huynh với sư đệ còn quan trọng hơn cả ta sao?
Thật tức giận! Đột nhiên nàng cảm thấy kiếm trong tay không còn thơm nữa!
Về phần Phương Thường, Trương Vân Đình và Triệu Hạo, họ đều đang ngơ ngác nhìn Thánh khí trong tay mình, trong lòng ngổn ngang trăm mối cảm xúc.
Bọn họ biết rõ Thần Tiêu Thánh địa không giàu có, trong trận chiến vạn năm trước Thần Tiêu Thánh địa đã đại thương nguyên khí, cho dù là cường giả hay tài nguyên cũng đều không còn thừa được mấy.
Có khi các Thánh địa khác còn tồn rất nhiều Thánh khí, nhưng với Thần Tiêu Thánh địa, đây thực sự là tư nguyên khan hiếm.
Cho dù là đám Phương Thường có tư chất cao hơn những Thánh tử khác nhưng vẫn không có Thánh khí bên người, phải chờ tới khi tu hành đến cấp Tôn đỉnh phong, thậm chí Thiên Tôn mới có thể được ban thưởng.
Nhưng hôm nay, Thánh địa còn chưa ban thưởng Thánh khí, Thánh tử đã lấy danh nghĩa cá nhân đưa bốn kiện Thánh khí cho bọn họ.
Đây chính là khí phách của Thánh tử sao? Đây chính là sự phóng khoáng của đứa con của khí vận sao?
Dù là kiêu ngạo như Phương Thường, xấu bụng như Trương Vân Đình, hay trầm ổn như Triệu Hạo, lúc này trong lòng chỉ còn lại rung động và cảm động thật sâu.
Thánh tử đối đãi ta như vậy, ta tất nên cởi mở mà đón nhận!
Nếu sau này cường địch xâm phạm, tất sẽ dùng Thánh khí trong tay bảo vệ sống lưng của Thần Tiêu, cùng Thánh tử kề vai chiến đấu!
Lúc này, Thánh khí trong tay họ nặng tựa Thái Sơn!
…
Một bên khác.
Khi vị Thánh giả cuối cùng uống hết ngộ đạo trà ngồi xếp bằng trước ngộ đạo đế bia, chung trà thần pha từ trà ngộ đạo chỉ còn một chén.
Thần Tiêu cười cười kính dâng chén cuối cùng cho Thần Tiêu Thánh chủ: “Mời sư tôn uống trà.”
Tiên quang xung quanh thân thể Thần Tiêu Thánh chủ dập dần, ông bình tĩnh nói: “Đạo pháp của bổn tọa đã thành, đế bia này không có tác dụng lớn với bổn tọa, Thiên Nhi con tự uống thì hơn!”
Thẩm Thiên nói: “Đệ tử vẫn còn, sư tôn với đệ tử ân trọng như núi, mong sư tôn chớ chối từ chén trà này.”
Tiên quang bao bọc bên ngoài Thần Tiêu Thánh chủ lại càng dập dờn rõ hơn: “Con có được thiên phú, khí vận tuyệt thế mà còn hiếu tâm như vậy thật hiếm có.”
“Thôi được, với con chén trà ngộ đạo này thực sự không phải thứ gì trân quý, bổn tọa sẽ không từ chối nữa.”
Dứt lời, Thần Tiêu Thánh chủ chậm rãi nhận lấy trà ngộ đạo, uống vào bụng.
Trong quá trình này, vô số ánh mắt ước ao ghen tị từ bốn phương tám hướng bắn tới.
Xem xem, xem xem đôi thầy trò này nói cái gì thế?
Trà ngộ đạo không tính là thứ gì trân quý. Liệu ngài có thể nói chuyện trang bức hơn nữa một chút được không?
Thu một đồ đệ con của khí vận vô thượng không tầm thường sao? Đồ đệ khí vận chi tử này hiếu thuận không tầm thường sao?
Nói cứ như thể chẳng ai có ý~~~
Được rồi, đệ tử hoàn mỹ không chịu thua kém này, đúng thật là không có!
Chua chua. Lúc này tất cả Thánh giả đều là chanh tinh.
Trong lòng bọn họ đang âm thầm thề, sau này về sẽ cho tên nghiệt đồ chết trong nhà kia xem Thánh tử không chịu thua kém nhà khác!
Người so với người, tức chết người!
Thần Tiêu Thánh chủ chậm rãi uống chén trà ngộ đạo kia, lập tức tiên quang lôi đình quanh thân đại thịnh.
Thân hình ông khẽ nhúc nhích, ngồi xếp bằng trước tấm bia đá truyền đạo.
Chốc lát, tất cả bia đá truyền đạo đều bắt đầu rung động.
Vô số thần văn huyền diệu khó lường bắn ra từ bia đá, chen chút bên người Thần Tiêu Thánh chủ.
Đạo âm huyền diệu cũng vang lên quanh thân Thần Tiêu Thánh chủ rõ ràng hơn Tử Phủ Thánh chủ khi nãy, ẩn chứa ảo diệu vô thượng.
…
Một vầng mặt trời vàng kim óng ánh hiển hiện sau lưng Thần Tiêu Thánh chủ.
Nếu vầng mặt trời tím của Tử Phủ Thánh chủ vô cùng tôn quý, tản mát ra uy áp to lớn.
Thì vầng mặt trời màu vàng kim của Thần Tiêu Thánh chủ càng huy hoàng, càng tôn quý hạo đãng hơn.
Trong dị tượng của Thần Tiêu Thánh chủ có mặt trời vàng óng hùng cứ giữa trời, còn có vô tận ánh sao lấp lánh thương khung, còn cả lôi đinh vàng kim vô cùng vô tận che kín bầu trời, và cả thần thú vô tận tìm nổi giữa mây đen.