Chương 638: Ngộ ra đế pháp còn cần uống trà sao? (2)
Khí thế rộng rãi, bao la, hùng vĩ vô biên!
Thần Tiêu Thánh chủ khép hờ hai mắt, dường như đã hoàn toàn hòa làm một với mảnh thiên địa này.
Trong chốc lát, vầng mặt rời thứ hai từ sau lưng ông bay lên, cùng tồn tại song song với vầng mặt trời vàng kim lúc nãy.
Sau đó, vầng mặt trời vàng kim thứ ba cũng chậm rãi hiển hóa ra hình thức ban đầu.
“Lĩnh ngộ ra được cảnh giới Tam Dương Thái nhanh vậy sao? Làm sao có thể!”
Các vị Thánh giả bên cạnh giật giật khóe miệng.
Cùng dùng trà ngộ đạo, cùng ngồi trước truyền đạo đế bia, so với Thần Tiêu Thánh chủ, bổn tọa thực buồn!
…
“Sư tôn không hổ là sư tôn. Quả nhiên thiên hạ vô song!”
Thẩm Thiên âm thầm líu lưỡi, lấy thêm ba mảnh tử diệp còn chưa thành thục bỏ vào trong ấm trà, hòa lẫn với lá trà ngộ đạo ngân sắc kim ô.
Thẩm Thiên cũng đổ rất nhiều linh tuyền vào trong ấm trà. Hắn đang chuẩn bị trà ngộ đạo cho các sư huynh đệ của Thần Tiêu Thánh địa.
Một cây đũa dễ bẻ, một bó đũa khó gãy.
Chỉ cần tất cả đệ tử trong tông môn đều khỏe mạnh trưởng thành, không lo sau này không có cơ duyên để cọ.
Mặc dù lần đun thứ hai này không có hiệu quả tốt trong thời gian ngắn như lần đầu tiên, nhưng với các tu sĩ từ Thánh gia trở xuống thì đã hoàn toàn đủ rồi.
Còn về bản thân Thẩm Thiên ư?
Với Thẩm Thiên hiện tại, trà ngộ đạo cũng chỉ có thể dùng để súc miệng giải khát, thực sự không tăng được bao nhiêu phúc cho hắn.
Huống chi, chỉ là lĩnh ngộ đế pháp thôi mà, còn cần uống trà ngộ đạo sao?
Không phải chỉ cần có đầu óc là được sao?
Vô số linh tuyền được đổ thêm vào ấm cùng a mảnh lá trà ngộ đạo màu tím, hoàn toàn ngập cả bốn là trà ngộ đạo.
Ánh sáng bàng bạc và ánh sáng màu tím hòa lẫn vào nhau, hương vị trà nồng đậm lại tỏa khắp cả hồ nước, khiến cho vô số tu sĩ thèm nhỏ dãi.
Ghê tởm. Đây là lá trà ngộ đạo, không phải rau cải trắng!
Rốt cuộc Thần Tiêu Thánh chủ có bao nhiêu lá trà ngộ đạo mà có thể phí phạm như thế?
Dù lá trà ngộ đạo màu tím không bằng lá trà màu bạc nhưng cũng hoàn toàn là chí bảo vô thượng.
Thần Tiêu Thánh tử lại cứ lãng phí như vậy, chẳng lẽ không đau lòng sao? Hay là hắn chuẩn bị bán nước trà ngộ đạo tiếp?
Lúc này, ánh mắt một vài Thiên tôn, Tôn giả đều sáng rực chờ mong.
Nói thẳng ra thì, bảo dùng Thánh khí đổi nước trà ngộ đạo, bọn họ không bỏ ra nổi.
Nhưng truyền đạo đế bia bày trước mặt kia, nếu có cơ hội dùng linh khí đổi lấy một chén nước trà ngộ đạo loãng này, bọn họ hoàn toàn tình nguyện.
Dù sao đây cũng là Đế kinh đó!
Huống chi, với đại đa số người ở đây, dược lực của nước trà ngộ đạo màu tím cũng đủ rồi, dù có cho lá trà màu bạc cũng lãng phí mà thôi.
Cơ sở thiên phú không đủ, dù trà ngộ đạo mạnh đến đâu cũng chỉ lãng phí mà thôi, chẳng bẳng dùng thứ có chất lượng kém hơn một chút nhưng có thể khai thác hết khả năng của nó.
“Thánh Tử Điện hạ, có thể bán lại một chút nước trà ngộ đạo này không?”
“Bổn tôn là Trưởng lão Chân Vũ Thánh địa, từ xưa đến nay bổn môn vẫn luôn giao hảo cùng Thần Tiêu Thánh địa, có thể dùng linh khí thượng phẩm đổi một chén trà ngộ đạo không?”
“Linh khí thượng phẩm thì có gì tốt mà ông vênh váo? Bổn tọa chính là Xích Huyền Thiên tôn, nguyện dùng linh khí cực phẩm đổi một chén trà ngộ đạo, mong Thánh tử có thể thành toàn.”
“Thần Tiêu Thánh tử, ngươi có khế ước tọa kỵ chưa? Chỉ cần ngươi cho bổn tôn một chén trà ngộ dạo, bổn tôn nguyện ý ký kết khế ước cùng ngươi, hiệu trung với ngươi trăm năm, tuyệt đối không đổi ý!”
“Ta nhổ vào. Con nhím biển nhà ngươi toàn thân đều là gai, vừa xấu vừa cứng, còn muốn làm tọa kỵ cho Thần Tiêu Thánh tử sao? Bạng Tinh tộc chúng ta mềm mại nhất, cưỡi chúng ta chắc chắn dễ chịu hơn cưỡi nhím biển nhiểu!”
Lúc này, vô số ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm Thẩm Thiên.
Nhất là một vài nữ yêu tinh kia, mục tiêu trong ánh mắt hoàn toàn không chỉ đơn giản là trà ngộ đạo.
Thẩm Thiên dở khóc dở cười, bất đắc dĩ nói: “Các vị tiền bối chớ làm Thẩm mỗ khó xử, số lượng trà ngộ đạo mà Thẩm mỗ có thực sự chỉ có hạn.”
“Bây giờ đệ tử bổn môn còn chưa được chia trà ngộ đạo nữa, Thẩm mộ thực sự không thể bán nước trà ngộ đạo ra ngoài nữa, mong rằng các vị tiền bối rộng lòng tha thứ.”
Dứt lời, Thẩm Thiên nhìn sang Quế công công,nói: “Quế bá, thống kê danh sách đệ tử bổn môn đang ở trên đảo Doanh Châu lúc này đi, các đệ tử tu hành lôi pháp thuộc tính hỏa sẽ được ưu tiên lấy trà ngộ đạo, các đệ tử khác xếp thứ hai.”
Thẩm Thiên vừa nói xong, lập tức bốn phía xung quanh xôn xao!
Cái gì!
Thần Tiêu Thánh tử hắn lại muốn chia số nước trà ngộ đạo này cho các đệ tử Thần Tiêu bình thường kia sao?
Nên nhớ, đây là trà ngộ đạo mà cả cấp Thiên tôn cũng bị dụ hoặc mãnh liệt đấy. Hiện giờ mỗi một chén đều có giá trị bằng một kiện linh khí.
Nếu hãm thêm mấy chén, chỉ bốn miếng lá trà ngộ đạo này không phải không thể đổi lấy mấy trăm món linh khí.
Tài phú khổng lồ như thế, chẳng lẽ Thần Tiêu Thánh tử thực sự không động tâm chút nào sao?
Chẳng lẽ Thần Tiêu Thánh tử yêu quý Thánh địa của mình sâu sắc như vậy sao?
Thần Tiêu Thánh chủ ngồi xếp bằng trước bia truyền đạo, dị tượng vầng mặt trời thứ tư chậm rãi hiển hiện, tiên quang lôi đình bao phủ quanh thân thể cũng dập dờn rõ ràng chưa từng thấy.
Lúc này, các Thiên tôn, Tôn giả khác đều cuống lển ồi!
“Thánh tử, Thánh tử ngài suy nghĩ lại một chút xem!”
“Thái Dương Đế kinh tối nghĩa khó hiểu, không phải ai cũng thích hợp tu hành!”
“Bổn tôn nguyện ý dùng linh khí cực phẩm đổi lấy một chén nước trà ngộ đạo, Thánh tử ngài nể tình hữu hảo của hai phái đổi cho bổn tôn một chén đi!”
“Thánh tử,
Có lẽ các sư đệ của ngài muốn có một món linh khí cực phẩm hơn là một chén nước trà ngộ đạo đó!”