Chương 639: Tâm cảnh Niết Bàn! (1)
…
Trước truyền đạo đế bia, chư Thánh còn đang lẳng lặng ngộ đạo.
Với đại bộ phận tu sĩ Độ kiếp kỳ mà nói, hậu bối tông môn được mất ra sao chỉ là chuyện nhỏ, đạo hạnh của mình tinh tiến thế nào mới là chuyện lớn.
Trong suốt quá trình ngộ đạo chuyên chú ấy, bọn họ sẽ không bị ảnh hưởng bởi chút bao động bên ngoài như thế.
Cũng chỉ có tiên quang Thánh vực bao phủ quanh thân thể Thần Tiêu Thánh chủ là còn đang nhẹ nhàng dập dờn.
Cảm nhận được sư lo lắng của chư tôn, Thẩm Thiên mỉm cười nói: “Chư vị tiền bối đừng vội, Thẩm mỗ cũng không phải người không nói đạo lý.”
“Trước mắt đế bia, Thẩm mỗ không thể không chia trà choc ác sư đệ mà lại đem bán cho các vị. Điều này về tình về lý đề không thích hợp.”
“Nhưng sau khi Thẩm mỗ chia trà ngộ đạo cho các sư đệ, các sư đệ xử lý thế nào, uống hay giao dịch cùng các vị, là do bọn họ tự lựa chọn.”
“Thuyết phục Thẩm mỗ còn không bằng đàm phán với đệ tử bổn môn đi thôi!”
Thẩm Thiên nhìn hào quang trên đầu từng vị đệ tử chậm rãi sáng lên khi nhận lấy nước trà ngộ đạo từ tay Quế công công mà nhoẻn cười.
Trà ngộ đạo là cơ duyên mà Thẩm Thiên nhìn thấy trong hình ảnh cơ duyên trên đỉnh đầu Tề Thiếu Huyền. Khí vận của tất cả mọi người được Thẩm Thiên ban trà ngộ đạo cho đều tăng lên, mà biên độ cũng không hề nhỏ.
Còn sau khi được Thẩm Thiên tặng trà ngộ đạo cho, đối phương uống hay đưa cho người khác thì không ảnh hưởng gì.
Mà sau một lần bán chuyển tay, các Tôn giả khác không phải người trực tiếp được Thẩm Thiên đưa trà ngộ đạo cho, nên khí vận cũng sẽ không thay đổi.
So với đám Tôn giả sau này không biết có thể gặp lại không, thì Thẩm Thiên cảm thấy để cho khí vận của đám đệ đệ rau hẹ bên cạnh tăng lên có lợi cho mình hơn.
Dù sao thì muốn thu hoạch đám Tôn giả kia rõ ràng là khó hơn.
Đương nhiên, độ cao khác biệt, góc độ đánh giá cũng khác nhau.
Những người khác căn bản không thể hiểu được dụng tâm lương khổ của Thẩm Thiên, chỉ cảm thấy hắn cao thâm mạt trắc.
Không hổ là Thần Tiêu Thánh chủ, hoàn toàn không thèm coi linh khí cực phẩm vào đâu, thà chia nước trà ngộ đạo này cho các sư đệ chứ cũng lười đổi lấy linh khí.
Bá khí tuyệt luân cỡ nào! Yêu quý trân trọng Thánh địa cỡ nào đây!
Các đệ tử bái nhập Thần Tiêu Thánh địa thật sự quá có phúc khí!
Chỉ cần ủng hộ Thần Tiêu Thánh tử là đã có thể không duyên không cớ có được thứ tốt như vậy. Đây chính là kỳ ngộ mà rất nhiều tu tiên giả cả đời cũng không dám nghĩ tới đâu!
Chua thật!
Có thể tiến vào đảo Doanh Châu đều là các đệ tử tinh anh của các đại Thánh địa.
Vậy mà lúc này, khi các đệ tử tinh anh của các Thánh địa khác nhìn Thần Tiêu Thánh địa đều là ước ao ghen tỵ và tịch mịch lạnh lẽo.
Lúc trước, khi bổn thiên kiêu lựa chọn nguyện vọn, là tên ngu xuẩn nào đã nói với bổn thiên kiêu là trong số các Thánh địa ở Đông Hoang, Thần Tiêu Thánh địa gần như xếp hạng chót, yếu nhất?
Cái này gọi là một trong những Thánh địa yếu nhất sao? Nhóm Thánh địa yếu nhất mà ngươi nói là từ Thánh chủ đến Thánh tử đều là quái vật ngoại hạng sao?
Nhóm Thánh địa yếu mà các ngươi nói kia, nước trà có giá trị tương đương linh khí cực phẩm lại được phát như trà buổi trưa miễn phí vậy. Đùa à?
Trái tim người ở Doanh Châu đã đóng băng rồi.
Thần Tiêu cửa, Thần Tiêu hồn, người Thần Tiêu thực hạnh phúc đáng hâm mộ.
Ngay mai quay về sẽ nghỉ học, cùng lắm thì phế công trùng tu, bổn thiên kiêu nhất định sẽ đổi sang Thần Tiêu Thánh địa!
Chính Thẩm Thiên cũng không biết hành vi “bón phân” của hắn đã kích thích vô số người nghi ngờ nhân sinh, thậm chí còn dâng lên suy nghĩ “phản bội sư môn” hoang đường.
Mặc dù ở tu tiên giới, phản bội sư môn coi như là tội chết, chư vị thiên kiêu lẩm bẩm muốn đổi sang Thần Tiêu Thánh địa, trên cơ bản cũng chỉ là nói cho đã miệng mà thôi.
Nhưng đưa muội muội, đệ đệ, chất nhi, cháu ngoại trai của bổn thiên kiêu tới Thần Tiêu Thánh địa sẽ không phải không thể chứ!
Cái đùi Thần Tiêu Thánh địa này, gia tộc ta phải ôm chắc rồi!
Trong nhất thời, lòng người Doanh Châu đều dao động, Thần Tiêu Thánh địa đã nổi hết danh tiếng!
Tầng tầng sóng lớn tài nguyên đệ tử chất lượng tốt sắp cuốn tới Thần Tiêu Thánh địa. Đó là hy vọng!
Trong cảm xúc hâm mộ vô tận, bắt đầu có rất nhiều Thiên tôn tìm tới Thần Tiêu đệ tử, muốn dùng linh khí đổi lấy trà ngộ đạo trong tay họ.
Vốn dựa theo suy nghĩ của các Thiên tôn và thiên kiêu kia, trong số đám đệ tử Thần Tiêu này, có rất nhiều người tu vi mới chỉ vừa đột phá tới Kim Đan kỳ, vẫn còn rất yếu.
Với bọn họ, giá trị của một kiện linh khí tuyệt đối là cao hơn trà ngộ đạo, lẽ ra phải hấp tấp đồng ý trao đổi linh khí chứ.
Nhưng khi bọn họ thực sự tìm đến đám đệ tử kia thì tất cả đều ngỡ ngàng.
“Linh khí thượng phẩm mà đòi đổi lấy trà ngộ đạo Thánh tử sư huynh ban thưởng sao? Thật ngại quá, trà ngộ đạo có giá, công sư huynh vun trồng vô giá!”
“Tuyết Nhi, mặc dù chúng ta là thanh mai trúc mã, từ nhỏ ta vẫn luôn theo đuổi muội, nhưng thật xin lỗi. Ta có thể trao cả mệnh của ta cho muội, nhưng ta không thể cho muội chén trà ngộ đạo này được. Lần này, ta sẽ không nhận!”
“Tiền bối, ta đã nói là không đổi mà, ngài vẫn nên đi tìm đệ tử khác đi! Đừng nói là phân một nửa, một giọt ta cũng không nỡ chia!”
“Thánh tử sư huynh là khí vận chi tử mạnh nhất ngũ vực, cơ duyên sư huynh ban thưởng tất có được phúc duyên vô tận, đồ đần mới bán nó cho người khác ấy!”
“Nghe Lưu Thái Ất cùng Tống Phú Quý sư huynh nói, đều là từ khi đi theo Thánh tử sư huynh bọn họ mới thuận buồm xuôi gió, thật vất vả mới cọ được chút phúc duyên từ Thánh tử, đổi lấy cái gì ta cũng sẽ không đổi!”
“Muốn trà ngộ đạo sao? Trả thêm đi, linh khí cực phẩm còn chưa đủ đâu! Tống mỗ đang nói tới… Thánh khí!”