Ta Không Phải Con Trai Của Khí Vận

Chương 663: Đi theo đứa con của khí vận, an toàn tuyệt đối! (1)

Chương 663: Đi theo đứa con của khí vận, an toàn tuyệt đối! (1)
­ ­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­­­ ­ ­ ­­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­­­
Đạo sĩ mập vội vàng nói: "Cùng tên Vương Bát kia?"
Đạo sĩ béo khóe miệng giật giật: "Cùng là Thần Tiêu thánh tử, Vương Bát ngươi tại sao không dạy cho ta, quá bất công rồi!"
Nhìn đạo sĩ mập tức giận, Thẩm Thiên bất đắc dĩ cười khổ.
Huynh vừa mở miệng đã gọi người ta là Vương Bát, người ta mà đem tuyệt kỹ cất giấu trong nhà mình dạy cho huynh mới lạ đó!
Vị Bạch Đế tiền bối kia vừa nhìn đã biết không phải người có lòng dạ rộng rãi gì, chỉ có cái miệng đê tiện thôi. Nếu người ta không cắn ngươi thì coi như đã chiếu cố và nể tình nghĩa đồng môn rồi.
Đạo sĩ mập nhìn bắp đùi của Thẩm Thiên: "Sư đệ, chúng ta thương lượng đi. Đệ dạy cho ta bộ Điện Quang Thần Ảnh đi chứ! Ta là sư huynh ruột của đệ mà!"
Dạy bộ Điện Quang Thần Ảnh cho huynh?
Thẩm Thiên dở khóc dở cười, nói thẳng ra hắn cũng không có vấn đề gì.
Mặc dù tốc độ của bộ Điện Quang Thần Ảnh thật sự khoa trương, thậm chí bàn về tốc độ né tránh trong cự ly ngắn thì nó còn mạnh hơn nhiều so với Côn Bằng pháp.
Nhưng trên người hắn có nhiều Đế Kinh như vậy, bộ Điện Quang Thần Ảnh chỉ có thể xem là nổi trội nhưng cũng không phải là thiết yếu. Nếu truyền cho người khác thì Thẩm Thiên cũng không luyến tiếc mấy.
Vấn đề là, công pháp này được sáng tạo ra bởi Bạch Đế và Kim Quang thánh chủ, ngay cả Kim Quang thánh chủ cũng không truyền bá công pháp này đi lung tung.
Thẩm Thiên cảm thấy nếu hắn tùy tiện đem môn bộ pháp này truyền cho đạo sĩ mập thì tương lai rất có thể sẽ bị rùa cắn.
Nghĩ đến đây, Thẩm Thiên cười nói: "Cái này, ta phải thương lượng với đạo lữ một chút."
Đạo lữ?
Nhạc Vân Đức sửng sốt một chút: "Ngươi có đạo lữ à?"
Thẩm Thiên mỉm cười, đang chuẩn bị trả lời: Không đạo lữ cho nên mới không thương lượng đó.
Đúng lúc này, trên mặt của Nhạc Vân Đức lộ vẻ hoảng sợ: "Chẳng lẽ là - con rùa đó?"
Vì để học được môn bộ pháp này mà tiểu sư đệ có thể kết đạo lữ với con rùa?
Đó là con rùa đực!!!
...
Nụ cười trên mặt Thẩm Thiên dần đọng lại.
“Sư đệ, sao đệ không nghĩ thoáng ra một chút vậy?”
“Ta đi khắp nơi giúp tông môn trộm mà là đã cảm thấy mình đáng gờm lắm rồi.”
“Không ngờ sư đệ giúp bản môn tìm được vô thượng pháp mà lại cam tâm tình nguyện hạ thấp bản thân với con rùa biến thái hèn mọn.”
“Sư đệ, đệ đã trả giá quá nhiều vì tông môn chúng ta, sư huynh ta thật sự rất cảm động, rất cảm động!”
Thẩm Thiên nhìn đạo sĩ béo lệ nóng doanh tròng không ngừng líu lo, nắm đấm từ từ xiết chặt.
Trên mặt hắn cố nặn ra nụ cười: “Sư huynh, huynh hiểu lầm rồi, ta...”
Đạo sĩ béo vội vàng giơ tay phải lên, thề nói: “Sư đệ yên tâm, sư huynh ta không phải loại không biết giữ bí mật! Chuyện này trời biết đất biết, đệ biết ta biết, con rùa kia biết!”
“Nếu như bí mật bị lộ cho người khác biết vậy thì chắc chắn là con rùa kia nói ra bên ngoài, không phải là sư huynh đâu!”
“Nếu ta nói cho người thứ tư biết thì sư huynh ta sẽ bị ngũ lôi trên trời đánh, trộm mộ sẽ bị trúng tà!”
Roẹt!
Ầm!
Vừa dứt lời, cách đó không xa bỗng nhiên vang lên tiếng sấm rất rõ.
Trong lúc mơ hồ, còn có thể nghe thấy tiếng chạy trốn hoảng loạn và tiếng kêu thảm thiết khiến người ta sợ hãi.
Rõ ràng là những người khác trong Đế mộ đã trúng tà gặp nguy hiểm rồi.
Nhạc Vân Đức: “...”
Thẩm Thiên: “...”
Thẩm Thiên móc từ trong gnực ra ít đan dược khôi phục pháp lực, nuốt xuống, bình tĩnh nói: “Sư huynh ở lại đây đi, đừng đi đâu nữa, ta đi thăm dò thử tình hình.”
Dứt lời, cả người Thẩm Thiên hóa thành một vệt kim quang bay đi trong nháy mắt, chỉ chốc lát đã biến mất trước mặt Nhạc Vân Đức.
“Sư đệ phải may chóng quay về đấy, không có đệ ở bên ta sẽ cảm thấy không an toàn đâu.”
Nhạc Vân Đức nhìn theo Thẩm Thiên đã đi xa vội vàng hét lên.
Đương nhiên, Thẩm Thiên cũng không để ý tới gã.
Khi bóng lưng Thẩm Thiên hoàn toàn biến mất ở cuối con đường, trên mặt Nhạc Vân Đức lộ vẻ băn khoăn.
Gã tự lẩm bẩm: “Không ngờ điều kiện phát động Điện Quang Thần Ảnh học của lão rùa già kia là phải làm chuyện đó, đúng là điên rồi!”
“Tiểu sư đệ nhìn hào hoa phong nhã, thanh tú tuấn dật lại còn hào phóng như vậy, quả nhiên người người không thể nhìn bề ngoài!”
Nhạc Vân Đức không phát hiện trong lúc gã đang lẩm bẩm hư không xung quanh có ít ba động rõ rệt.
Gã tiếp tục lầm bầm: “Cũng không biết phải làm đến mức độ nào mới được.”
“Nếu như Đạo gia cũng đi tìm con rùa già kia không biết nó có đồng ý dạy ta không?”
“Hay là cứ báo thẳng lên sư tôn để sư tôn rat ay bắt lão già chết tiệt đó lại nghiêm hình bức cung?”
“Sư tôn coi trọng tiểu sư đệ như vậy, nếu biết lão già chết tiệt này dám giở trò bỉ ổi với tiểu sư đệ, chắc chắn sẽ ra tay...”
Nhạc Vân Đức vẫn còn tự lầm bầm!
Bỗng nhiên, toàn thân gã lông tóc dựng đứng, cảm giác tim đập nhanh.
Cảm giác nhạy bén đối với nguy cơ nhờ mấy trăm năm trộm mộ bồi dưỡng được khiến gã né đi trong vô thức.
Ầm!
Một cây trường côn mang theo phong lôi đánh mạnh lên mặt đất của lối đi.
Trong chốc lát cả người Nhạc Vân Đức đầy bụi đất, sắc mặt trông vô cùng khó coi.
“Khốn kiếp, thứ khốn nạn nào dám đánh lén Đạo gia ta!”
Nhạc Vân Đức nhìn người áo đen gần như dung nhập với hư không, khóe miệng giật giật.
Gã kêu gào nói: “Đạo gia ta là đệ nhất khảo cổ học gia của ngũ vực, chọc giận Đạo gia ta có tin ta khảo cổ cả nhà ngươi, bới mộ tổ nhà ngươi luôn không!”
Vù!
Nhạc Vân Đức còn chưa nói xong, người áo đen kia trong nháy mắt hóa thành một đạo tàn ảnh dung nhập trong hư không.
Lần tiếp theo y xuất hiện là đã ở sau lưng Nhạc Vân Đức trường côn trong tay đánh vào ót Nhạc Vân Đức ở góc độ vô cùng âm hiểm.
Chiêu này không mang theo sát ý, dù đánh trúng cũng không gây ra trọng thương.
Nhưng nếu bị một côn này đánh trúng thì chắc chắn không thể tránh khỏi bị ngất đi một lúc.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất