Chương 698: Vô Sinh Pháp Vương đáng thương! (1)
Cho dù Đại đế tà hóa thiêu đốt hơn chín phần sức mạnh linh hồn nhưng một tia còn sót lại vẫn kinh khủng đến cực hạn.
Chí ít loại tấn công này Thánh giả bình thường tuyệt đối không thể nào chống cự được,
Trong khoảnh khắc, ma diễm màu đen quét sạch cả vùng không gian, uy thế cuồn cuộn ép về phía Thẩm Thiên.
“Thiên nhi cẩn thận!”
Trật tự Lôi Đình bên ngoài cơ thể Thần Tiêu Thánh chủ tung hoành tạo dựng ra từng sợi dây xích trật tự đan xen dày đặc muốn chặn đường ma hỏa này.
“Nghiệt chướng, ăn đại bổng của lão đạo đi!”
Bích Liên Thiên tôn hét lớn, ba hóa thân cùng tiến lên, cự côn kinh trời ầm ầm nện xuống.
“Ầm!”
Ma diễm màu đen cuồn cuộn khiến dây xích trật tự đều bị đốt sạch khiến khí thế của Thần Tiêu Thánh chủ không ngừng rung chuyển.
Ba phân thân của Bích Liên Thiên tôn đều bị đánh bay ra ngoài, lăn lộn mấy vòng trên bầu trời rồi chật vật rơi xuống đất tạo thành cái hố lớn trên mặt đất.
Dù sao cũng là thiêu đốt hạt giống thần hồn cự phách của Tà Linh này và chân linh của Kim Ô Đại đế, điều khiển cả một trận vực phát động công kích nên uy lực kinh khủng cực hạn.
“Lần này phiền phức rồi, Diệp lão ông không đi chết thật rồi đấy chứ!”
“Đừng làm rộn nữa, mau ra đây hỗ trợ đi!”
“Giờ không phải lúc để đùa đâu, chiếc nhẫn đồng kia chưa chắc đã hữu dụng đâu!”
Thẩm Thiên có thể cảm nhận được rõ sự đáng sợ của đám ma diễm trước mặt.
Ngay cả phân thân của Diệp lão cũng tiêu tùng, tán loạn dưới tà uy này.
Nếu bắt hắn chống cự, hắn chịu không nỗi đâu!
“Khặc khặc, tiểu tử đi chết đi.”
“Dư nghiệt Chiến Thần cung hẳn nên chết sạch từ sớm rồi!”
Đại đế tà hóa nhe răng cười, khí tức ầm vang bộc phát, rung động trời đất.
Đúng lúc này, dị biến kinh trời.
Chiếc nhẫn đồng trong tay Thẩm Thiên đột nhiên bắn ra tia sáng lộng lẫy.
Một kiếm quang màu bạc hiện lên bay thẳng vào bầu trời xanh.
Trong chốc lát, khí Tà Linh vô tận hoàn toàn thất sắc, lần lượt tán loạn.
Quang mang diệu thế mang theo kiếm ý kinh thế vọt thẳng lên trời cao khiến vạn linh chấn động.
“Cái gì... Đây là cái gì...”
Cơ thể Đại đế tà hóa run lẩy bẩy, hắn ta cảm nhận được một cỗ thần uy vô thượng đang đột nhiên ập đến.
Dưới cỗ uy năng này hắn ta cảm thấy mình như mảng lục bình không rễ, không hề có chút sức chống cự gì trước cơn sóng lớn cuộn trào.
Tia sáng của nhẫn đồng càng ngày càng chói lóa, huyễn hóa ra một bóng dáng phong hoa tuyệt đại giữa bầu trời.
Áo trắng như tuyết, khí tức to lớn, tiên quang lượn lờ không ngừng tản ra quan sát thương sinh.
“Sao có thể như vậy... trong thế giới rách nát này sao lại có tồn tại cỡ ấy?”
Đại đế tà hóa luống cuống, tâm thần sợ hãi vạn phần.
Vào thời khắc bóng dáng này xuất hiện trời đất liền thất sắc, tất thảy đều trở nên u ám không hề có ánh sáng.
Đây chính là ảnh động của Nữ đế.
Một đạo kiếm quang vô thượng từ trong nhẫn đồng bắn ra.
Trong chốc lát trời đát tách ra, trật tự sụp đổ, hư không đang vặn vẹo đổ nát, hóa thành hư vô.
“Không!!!”
Đại đế tà hóa phát ra tiếng rống điên cuồng, thôi động sức mạnh muốn ngăn cản nhưng một kiếm này như vượt qua mọi thứ, mang theo kiếm ý hủy diệt vô thượng như trút xuống.
Đại đế tà hóa vừa chạm vào cỗ kiếm khí này thần hồn lập tức băng liệt, tán loạn.
Dưới cỗ kiếm ý này Đại đế tà hóa lại trở nên vô cùng nhỏ bé, bị trảm diệt trong nháy mắt.
Hơn nữa thế đi của cỗ kiếm khí này dường như không hề ngừng lại, như không hề có bất cứ vật thể nào có thể ngăn cản được.
Nó như không tồn tại ở vùng hư không này, không tồn tại trên thế gian này.
Cũng chính vì vậy trên ngũ vực này căn bản không có bất kỳ thủ đoạn nào có thể ngăn cản được một kiếm này.
Bất kỳ thủ đoạn nào đối mặt với kiếm này đều bị hủy diệt tan nát.
Keng!
Tiếng kiếm ngân thanh thúy vang vọng khắp mộ Kim Ô Đại đế, thậm chí là khắp Doanh Châu đảo!
Đế mộ bị chia ra hai đầu chân trời, bụi mù lượn lờ, pháp tắc hỗn loạn không chịu nổi.
Một đòn này kinh khủng như vậy đấy!
Ngoài mộ Kim Ô Đại đế, có một bóng dáng đang nhanh chóng lao vào trong Đế mộ.
Đó là một nam tử mặc giáp trụ Tà Thần màu đen, trên người vác thanh trường đao dữ tợn, toàn thân bao phủ ma diễm cuồn cuộn, khí tức hung ác.
Người này chính là Vô Sinh Pháp Vương!
Lúc trước trong Vô Lượng Cổ Quốc, Vô Sinh Pháp Vương đã bày mưu lừa giết một đám cường giả Thần Tiêu thánh địa và Dao Trì thánh địa, để Bi Ngạn Hoa Hoàng hấp thu chất dinh dưỡng nở rộ, trở thành đại sát khí bổn mệnh.
Nhưng vì sự xuất hiện của Thẩm Thiên, chẳng những Bỉ Ngạn Hoa Hoàng bị cướp mà ngay cả cơ thể kia của Vô Sinh Pháp Vương cũng ngã xuống trong chiến dịch đó.
Thất Sát điện của Tà Linh giáo toàn quân bị diệt.
Điều này khiến trong lòng Vô Sinh Pháp Vương có sát ý vô cùng vô tận của Thẩm Thiên và rất khao khát cướp lại Bỉ Ngạn Hoa Hoàng.
Sau khi Vô Sinh Pháp Vương biết được hành tung của Thẩm Thiên liền không nói nhiều lời, lập tức thôi động cơ thể tương lai chạy thẳng đến Doanh Châu đảo muốn giết chết Thẩm Thiên tại đây!
“Thẩm Thiên, ngày này năm sau chính là ngày giỗ của ngươi!”
Vô Sinh Pháp Vương mở miệng, trong mắt đầy tia tàn bạo và mong chờ.
Ngay lúc hắn ta chuẩn bị tiến vào Đế mộ, một đạo kiếm quang kinh thế từ trong Đế mộ lập tức bắn ra.
Đạo kiếm quang này áp đảo hết thảy pháp tắc, siêu thoát vô thượng, lại có tốc độ khiến bất kỳ ai cũng không kịp phản ứng lại.
Nó quá nhanh!
Thậm chí Vô Sinh Pháp Vương còn chưa kịp phản ứng thì cơ thể này đã ngã xuống dưới tấn công của kiếm quang rồi.
Ngay cả hư không xung quanh cũng hoàn toàn vỡ nát, trở thành hư vô vô tận.
Ừm...
Vô Sinh Pháp Vương vượt cả tỷ dặm cương vực truy sát Thẩm Thiên, khó khăn lắm mới tránh được sự cản đường, lục soát của các Thánh địa lớn, khổ sở đuổi theo tới mộ Kim Ô Đại đế.
Kết quả còn chưa kịp gặp mặt Thẩm Thiên lấy một cái đã bị một kiếm này diệt sát.
Vô Sinh Pháp Vương ra đi rất an nhiên...
Trung Châu, bên trong thánh điện.
Bản tôn Vô Sinh Pháp Vương ngồi xếp bằng, khí tức trên người nổi lên ba động kịch liệt phun ra một ngụm máu nóng.
“A di con bà nó đà phật!”
“Cái quỷ gì vậy?”
“Thế gian này vì sao lại có một kiếm khủng bố đến thế, cơ thể tương lai của bổn tọa hoàn toàn chưa kịp phản ứng đã bị diệt sát rồi.”
Khí tức Vô Sinh Pháp Vương rung chuyển, trong mắt lóe lên tia sợ hãi.
Mặc dù hắn ta tự mãn nhưng cũng chưa đến mức cho rằng mình vô địch ngũ vực.