Chương 700: Vô Sinh Pháp Vương đáng thương! (3)
Đáng sợ nhất là bị lạc đường trong hư không loạn lưu.
Một khi lạc đường trong hư không loạn lưu thì sẽ không cách nào thoát ra được, sẽ bị trật tự pháp tắc cuồng bạo vô tận sẽ cọ rửa đi cọ rửa lại, cuối cùng pháp lực hao hết sẽ bị nghiền thành bột mịn.
Bởi vậy, dù là Thánh giả cũng không dám tùy tiện tiến vào hư không loạn lưu.
Nhưng giờ sau khi không gian Kim Ô Đế mộ vỡ nát, từng mảng hư không loạn lưu lớn hiện ra giống như một cái miệng máu lớn muốn thôn phệ cả mảnh không gian này.
“Mau rời đi thôi!”
Lôi Đình Tiên Quang bên ngoài cơ thể Thần Tiêu Thánh chủ dập dờn, ông đi đến bên cạnh Thẩm Thiên muốn vượt ngang hư không rời khỏi nơi này.
“Trật tự của không gian này đã bị đánh nát, không thể vào vượt ngang hư không được.”
Bích Liên Thiên tôn kêu to, lão cũng đã từng thử nhưng căn bản không hề có chút phản ứng gì.
“Gặp quỷ à, con chim già kia bị xử lý rồi mà vẫn không ra được sao?”
Bích Liên Thiên tôn nhìn hư không loạn lưu không ngừng mở rộng, khóe miệng giật giật: “Sư điệt, con có cách gì không?”
Dù sao sư điệt ngoan cũng là con của vận khí mà!
Thẩm Thiên cái khó ló cái khôn: “Sư tôn sư bá đừng vội, đệ tử có cách!”
“Cách gì?”
Ánh mắt Bích Liên Thiên tôn xoay chuyển, hỏi lại ngay.
Lão thấy trên người tiểu tử Thẩm Thiên này tràn ngập thần bí, cõ lẽ thật sự có cách rời khỏi nơi này.
“Chẳng lẽ sư bá quên lúc nãy Kim Ô Đại đế đã giao “Doanh Châu lệnh” có thể điều khiển toàn bộ Doanh Châu đảo cho con sao?”
Thẩm Thiên mỉm cười, lấy “Doanh Châu lệnh” kia ra.
Đây là lệnh bài do Kim Ô Đại đế luyện chế, có thể điều khiển trận pháp của Doanh Châu đảo.
Kim Ô Đế mộ cũng do Kim Ô Đại đế xây dựng, dĩ nhiên có thể cũng bị Doanh Châu lệnh khống chế.
Thẩm Thiên hoàn toàn có thể sử dụng Doanh Châu lệnh truyền tống bọn họ ra ngoài.
“Suýt nữa quên mất, Kim Ô đại đế ban nãy đã tặng cả Doanh Châu đảo cho tiểu tử con.”
Bích Liên Thiên tôn vỗ đùi, giờ mới sực nhớ ra.
“Đệ tử sẽ đưa sư tôn và sư bá ra ngoài.”
Thẩm Thiên khẽ gật đầu, điều khiển Doanh Châu lệnh, trong chốc lát ánh sáng màu vàng vô tận lấp lóe.
Một sức mạnh trật tự vô cùng cường hoành ngưng tụ trong hư không, tạo ra một đường hầm hư không.
“Sư tôn, sư bá, chúng ta đi thôi.”
Thẩm Thiên mở miệng, không gian xung quanh sụp đổ càng lúc càng nhanh.
Chỉ trù trừ thêm dù chỉ một phút đều có thể xảy ra nguy hiểm không cách nào dự đoán được.
Bởi vậy, ba người không chút do dự, trực tiếp bước vào trong thông đạo hư không.
Nhưng vào lúc này, tình huống đột biến.
“Rầm rầm!”
Một tiếng vang thật lớn.
Hư không vốn lung lay sắp đổ sau lưng bọn họ đột nhiên vỡ ra, hư không loạn lưu như sóng to gió lớn lật úp tới.
Một con sóng lớn đánh tới trong nháy mắt thôn phệ hoàn toàn Thẩm Thiên, hắn hoàn toàn biến mất trong hư không loạn lưu.
“Sư điệt!”
Bích Liên Thiên tôn kêu to, hai mắt trợn trừng.
Lão ngàn vạn lần không thể ngờ được lại có tình huống như vậy xảy ra.
“Sư huynh, rời khỏi nơi này trước đi.”
Lôi Đình Tiên Quang bên ngoài cơ thể Thần Tiêu Thánh chủ run rẩy dữ dội nhưng vẫn kéo Bích Liên Thiên tôn bắn về phía thông đạo kim quang.
Bởi vì hư không loạn lưu sau lưng họ thực sự quá kinh khủng, nếu tiếp tục lưu lại rất có thể sẽ bị thôn phệ.
Bích Liên Thiên tôn không cam lòng, nắm đấm siết chặt nhưng cũng chỉ có thể rút đi trước.
Chỉ có bảo toàn tính mệnh mới có thể nghĩ cách giải cứu Thẩm Thiên.
Trong nháy mắt, hai người mau chóng thông qua đường hầm hư không này rời khỏi tiểu thế giới ấy, xuất hiện ở khu vực ngoài của Doanh Châu đảo.
“Ầm!”
Một giây sau, hư không hoàn toàn sụp độ, cả Đế mộ hoàn toàn biến thành phế tích.
“Sư điệt, là lão đạo hại con rồi!”
“Tuổi còn trẻ, sao lại ra đi lúc tráng niên vậy?”
Vừa ra khỏi Đế mộ, Bích Liên Thiên tôn không kìm được rú lên thảm thiết.
Bộ dạng đó quả nhiên cực kỳ bi thương, người nghe thương tâm người thấy rơi lệ.
“Được rồi sư huynh, không cần làm bộ vậy đâu, Thiên nhi cũng chẳng nghe thấy được.”
Lôi Đình Tiên Quang bên ngoài cơ thể Thần Tiêu Thánh chủ khẽ nhộn nhạo, giọng nói thì vô cùng hờ hững, không hề có chút ba động cảm xúc nào.
“Hì hì, sư đệ, lại bị đệ phát hiện rồi.”
Vẻ mặt Bích Liên Thiên tôn lập tức thay đổi trong nháy mắt, không kìm được gãi đầu.
Vốn lão định biểu diễn một màn trước mặt Thần Tiêu Thánh chủ, không ngờ lại bị nhận ra.
Xem ra, quả nhiên sư đệ vẫn khá “bỉ ổi”!
“Tuy nhiên sư đệ, sao đệ không hề lo lắng gì cho an nguy của sư điệt vậy?”
Bích Liên Thiên tôn: “Hiện tại Thiên nhi đang hãm sâu trong hư không loạn lưu, chẳng lẽ đệ không sốt ruột chút nào sao?”
Thần Tiêu Thánh Chủ bình tĩnh nói: “Yên tâm đi, Thiên nhi là con của vận khí, sao có thể gặp nguy hiểm được.”
“Nói không chừng đang có cơ duyên tốt đẹp đang chờ nó đấy.”
“Tin chắc rằng không bao lâu Thiên nhi sẽ đem về cho chúng ta niềm vui bất ngờ thôi.”
Lôi Đình Tiên Quang bên ngoài cơ thể Thần Tiêu Thánh chủ khẽ nhộn nhạo, ông tuyệt đối tin tưởng vị đệ tử này của mình.
“Cũng đúng, tiểu tử này mệnh cứng đến kỳ lạ, sao có thể dễ dàng xảy ra chuyện như vậy được.”
Bích Liên Thiên tôn như nghĩ ra điều gì đó, khóe miệng lập tức giật giật.
Trước đây có mấy lần Thẩm Thiên đều gặp nguy hiểm như vậy nhưng lần nào cũng không hề rụng mất một cọng tóc mà toàn có được cơ duyên vô tận!
“Đây là con của vận khí!”
Bích Liên Thiên tôn không kìm được cảm thán một tiếng, người so với người đúng là khiến người ta tức chết mà!
“Về Thánh địa trước, động viên tất cả mọi người tìm kiếm tung tích Thiên nhi đã!”
“Dù nói thế nào bản môn cũng phải thể hiện chút thái độ!”
Lôi Đình Tiên Quang bên ngoài cơ thể Thần Tiêu Thánh chủ một lần nữa khôi phục bình tĩnh, chậm rãi đi về phía nhóm các trưởng lão và đệ tử Thần Tiêu thánh địa.
Chuyện như vậy đối với Thần Tiêu Thánh Chủ mà nói đã quá thành thục rồi.