Chương 702: Hư không loạn lưu, Bất Tử Hoàng Hậu! (2)
Dứt lời, Thần Tiêu Thánh chủ lại nhìn về phía rất nhiều thiên kiêu trẻ tuổi, bình tĩnh nói: “Chư vị tiểu hữu yên tâm.”
“Thiên nhi thân là Thánh tử bản môn, bổn tọa đã mời toàn bộ Thái thượng trưởng lão từ Thánh giai trở lên ra tay, chắc chắn có thể đưa được Thiên nhi về.”
“Đương nhiên, chỉ cần là đệ tử Thánh tử, Thần Tiêu thánh địa sẽ không bỏ rơi bất kỳ người nào.”
Lôi Đình Tiên Quang bên ngoài cơ thể Thần Tiêu Thánh chủ hơi dập dờn, hờ hững nhưng kiên định.
Cho dù thế nào, vẫn phải thể hiện thật rõ thái độ!
Quả nhiên, sau khi nghe những lời trịch địa hữu thanh của Thần Tiêu Thánh chủ, tất cả mọi người đều sôi trào.
“Thần Tiêu Thánh chủ quả nhiên yêu thương hậu bối, vừa ra ngoài đã lập tức thông báo tất cả mọi người đi tìm Thẩm Thiên Thánh tử.”
“Ôi ôi, Thần Tiêu thánh địa tốt quá đi mất! Không chỉ có Thần Tiêu Thánh tử quên mình vì người mà ngay cả Thần Tiêu Thánh chủ cũng hiểu đại nghĩa đến như vậy.”
“Khóc mất thôi, cho dù thế nào ta cũng nhất định phải cho đệ tử hậu bối trong tộc bái nhập Thần Tiêu thánh địa.”
“Ta cũng vậy, có Thánh chủ và Thánh tử như thế thì còn cầu mong gì nữa.”
“Ta cũng vậy!”
“Ta cũng vậy!”
“...”
Các Thánh chủ khác đứng bên nghe thấy thế khóe miệng đều giật giật.
Sao bọn họ lại không hiểu ý của Thần Tiêu Thánh chủ chứ?
Thẩm Thiên thân là Thần Tiêu Thánh tử, lại còn là con của vận khí khoáng tuyệt cổ kim.
Tuyệt đại thiên kiêu bậc này, đừng nói Thần Tiêu Thánh chủ, nếu Thẩm Thiên bái bọn họ làm thầy bọn họ liều mạng cũng phải cứu.
Còn Thần Tiêu Thánh chủ rõ ràng đang nhân cơ hội này để vờ vịt, thu hút fan đây mà.
Sau khi cảm nhận được ánh mắt u oán của đệ tử sau lưng, rất nhiều Thánh chủ của các Thánh địa đều cảm thấy sau lưng run rẩy như ngồi bàn chông.
Còn những thiên kiêu giao hảo với Thẩm Thiên nghe vậy trong lòng đều chấn động.
“Tà Linh vực ngoại can hệ trọng đại, giờ Linh Lung sẽ truyền âm cho phụ hoàng thông báo lại việc này.”
“Đương nhiên, Thần Tiêu Thánh tử vì che chở ngũ vực rơi vào hư không loạn lưu, chúng ta tất nhiên sẽ không ngồi yên không để ý đến.”
“Bản cung định toàn lực mời phụ vương hỗ trợ, tìm Thần Tiêu Thánh tử trở về.”
Thạch Linh Lung mở miệng khiến cơ thể những người xung quanh đều chấn động.
Thạch Linh Lung là tồn tại bực nào, đó là công chúa Đại Hoang Tiên triều, là đích nữ được Đại Hoang Thạch Hoàng sủng ái nhất.
Nàng ta đã mở miệng cũng có nghĩa là mọi chuyện đã được quyết định.
“Linh Lung Đế cơ có lòng rồi.”
Thần Tiêu Thánh Chủ khẽ vuốt cằm.
“Thánh Chủ tiền bối, chuyện tìm kiếm Thẩm Thiên Thánh tử, chúng ta nghĩa bất dung từ.”
Rất nhiều thiên kiêu đều lần lượt mở miệng, bắt đầu liên hệ với trưởng bối trong tộc.
Trong lúc nhất thời, Đông Hoang rung động.
Từng lão quái Thánh giai không chịu nổi sự đòi hỏi quấy rầy của hậu bối, lần lượt độn vào hư không loạn lưu.
Mà tất thảy những chuyện này Thẩm Thiên đều không hề hay biết.
...
Hư không loạn lưu, phá tắc hư không hỗn loạn vô tận giao thoa.
Nơi này là tuyệt địa hiểm yếu, chỉ có cường giả Thánh giai trở lên mới có thể vượt ngang hư không, miễn cưỡng đặt chân đến.
Cho dù là tu sĩ Thánh giai bước vào đây, nếu không mau chóng rời đi, cũng đành ôm hận chôn xương tại đây.
Còn trước mắt, bóng dáng Thẩm Thiên đang chậm rãi xuất hiện.
“Tại sao mình lại bị nuốt vào đây vậy?”
Thẩm Thiên nhìn không gian trật tự hỗn loạn, pháp tắc cuồng bạo xung quanh không kìm được, khóe miệng khẽ giật giật.
“Không ngờ sau khi vận khí giảm xuống chuyện xui xẻo cứ liên tiếp kéo đến.”
Đúng vậy, Thẩm Thiên vốn có thể nghênh ngang rời khỏi Đế mộ.
Nhưng không ai có thể ngờ đột nhiên lại bột phát ra hư không loạn lưu xuất hiện ngay cạnh hắn.
Thẩm Thiên còn chưa kịp có phản ứng gì đã bị kéo thẳng vào đây.
Vù vù vù...
Từng tiếng gió gào thét vang lên, đó là hư không loạn lưu giăng khắp nơi bắn ra khí tức khiến người ta rùng mình.
Sức mạnh pháp tắc trong hư không loạn lưu cuồng bạo đến cực hạn, giống như lưỡi dao bén có thể gọt đến tận xương, uy thế lạnh lẽo có thể dễ dàng xé nát nhục thân Thiên tôn.
Cho dù là Thánh giả ở trong hư không loạn lưu cũng chưa chắc có thể chịu đựng được trong thời gian quá dài.
Và lúc này, pháp tắc đầy trời tụ lại đột nhiên đánh về phía Thẩm Thiên.
“Keng keng keng!”
Lưỡi mác đan xen, ánh lửa tỏa ra bốn phía.
Sức mạnh pháp tắc cuồng bạo như lưỡi dao chém lên nhục thân Thẩm Thiên bắn ra những tia lửa.
“Phù, cũng may nhục thân của bổn Thánh tử rất mạnh nếu không thật sự phải đi gặp Diêm La Vương rồi...”
Thẩm Thiên thở phào một hơi nhẹ nhõm, may là hắn có Hỗn Độn Kim Thân Cửu Chuyển, nhục thân không thể phá vỡ, có thể coi thường được hư không loạn lưu.
Đổi lại là tu sĩ Niết Bàn cảnh khác thì sớm đã nhục thân vỡ nát, hồn vẫn tại đây.
“Tuy nhiên, mình phải ra ngoài như thế nào đây?”
Thẩm Thiên nhìn không gian mông lung hỗn độn xung quanh, trong lúc nhất thời không có chỗ để xuống tay.
Hư không loạn lưu không giống với nơi khác, nếu không tìm được tọa độ không gian chính xác rất khó đánh vỡ được hàng rào hư không để ra ngoài.
“Được rồi, thuận theo tự nhiên, đi bước nào tính bước nấy vậy.”
So với không có mục tiêu gì chi bằng nước chảy bèo trôi, đi thẳng men theo hư không loạn lưu.
Cố gắng cũng sẽ không có kết quả, nhưng không cố gắng nhất định... Sẽ rất nhẹ nhõm!
Chủ yếu là vì pháp tắc nơi này căn bản không thể nào uy hiếp được Thẩm Thiên.
Tạm thời chưa nhắc đến Hỗn Độn Kim Thân Cửu Chuyển, trong cơ thể Thẩm Thiên còn có Bỉ Ngạn Hoa Hoàng.
Bỉ Ngạn Hoa Hoàng gần gũi với hư không pháp, có thể giúp cơ thể Thẩm Thiên từ thực chuyển hư, coi thường sự xâm nhập của pháp tắc hư không.
Đồng thời Thẩm Thiên còn nắm được Côn Bằng pháp, mượn sức mạnh Hư Côn trong Côn Bằng pháp có thể rong ruổi không bị cản bước ở nơi này.