Chương 713: Sự chấn động của Thanh Đế! (1)
Ba bóng dáng chợt lóe lên tại một nơi sâu trong Bắc Hải.
"Kỳ quái, theo như bản đồ thì đảo Bồng Lai nằm ngay trong khu vực này."
"Sao đã đi một vòng lớn rồi mà vẫn chưa tìm ra vậy?"
Thạch Linh Lung nhìn bản đồ cổ xưa trong tay với vẻ mặt đầy thất bại.
Quanh đây toàn là một màu biển mênh mông, không hề có bóng dáng đảo Bồng Lai đâu.
"Thẩm Thiên ca ca, xin hãy chờ một lát, Linh Lung chắc chắn sẽ xác định phương hướng để tìm ra đảo Bồng Lai."
Thạch Linh Lung đỏ mặt vì xấu hổ.
Nàng ta vốn đang hăng hái mời Thẩm Thiên cùng đi thăm dò Bồng Lai, kết quả bây giờ đến vị trí của đảo còn chẳng thấy nữa là, đúng là lúng túng thật.
Thẩm Thiên thấy dáng vẻ đầu óc mơ hồ của Linh Lung Đế Cơ thì không khỏi lắc đầu, đồng thời cười thầm trong bụng.
Cô gái này đúng là một tên mù đường!
Tính từ lúc Thạch Linh Lung rời khỏi đảo Doanh Châu đến nay cũng đã hơn nửa tháng, ấy thế mà nàng ta vẫn chưa tìm ra đảo Bồng Lai.
Nàng ta cứ đi lung tung trên biển rộng, bằng không thì sẽ xông vào lãnh thổ của đám mãnh thú hung dữ.
"Đế Cơ, hay là đưa bản đồ cho Thẩm mỗ xem thử đi."
Thẩm Thiên lên tiếng đề nghị, bởi cứ tiếp tục như vậy thì trời sẽ tối mất.
"Được!"
Mặt Thạch Linh Lung đỏ hơn, vội vàng giao bản đồ cho Thẩm Thiên.
Thẩm Thiên vừa nhận lấy bản đồ xem thử thì khóe miệng đã giật giật.
Thứ này là bản đồ à?
Trên này vẽ những tuyến đường dày đặc và đan xen thành một đống rối nùi.
Quả là không khác gì gà bới, xem hiểu được mới là lạ.
Được rồi!
Thẩm Thiên tuyệt đối không thừa nhận mình cũng không biết rõ cách đọc bản đồ!
Nhưng điều này không quan trọng!
Thẩm Thiên cất bản đồ vào lòng rồi chọn một phương hướng: "Đi theo ta."
Dứt lời, Thẩm Thiên nhún người bay về phía đó.
Linh Lung Đế Cơ và Hoàng Vũ vội vàng đuổi theo.
Không lâu sau, ba người cùng vượt qua quãng đường mấy nghìn dặm và tiến vào một vùng biển.
Nơi này đầy ngập linh khí, sương mù trắng xóa bốc hơi từ mặt biển tạo nên cảnh tượng tiên khí mông lung.
Nơi đây tựa như tiên cảnh, hào quang không ngừng rọi sáng khắp nơi, quả là đặc biệt cực kỳ.
Một hòn đảo mơ hồ hiện ra sau lớp sương mù dày đặc.
"Là đảo Bồng Lai!"
Thạch Linh Lung lập tức vui vẻ, thầm nghĩ rốt cuộc cũng tìm ra địa điểm.
"Thẩm Thiên ca ca quả là lợi hại, đến bản đồ khó như vậy mà cũng có thể giải được."
Thạch Linh Lung nhìn thật lâu mà cũng không hiểu nổi bản đồ ấy.
Tuy nhiên, bọn họ lại tìm thấy đảo Bồng Lai trong chốc lát dưới sự hướng dẫn của Thẩm Thiên, khả năng tìm đường của hắn thật sự quá mạnh mẽ!
Thẩm Thiên khẽ nhếch miệng trước lời khen ngợi của Thạch Linh Lung.
Chứ còn gì nữa, ca chính là tài xế lâu năm đó!
Bất kể là trong hay ngoài đi nữa, tài xế ta đây nào có chuyện không biết đường?
Dù ta có gặp phải con đường nào cũng quen được hết!
Được rồi!
Thật ra tài xế Thẩm có thể tìm thấy đảo Bồng Lai nhanh như vậy là nhờ hoàn toàn vào gaode... (*)
(*) Gaode: một phần mềm bản đồ tại Trung Quốc.
Khụ khụ, bản đồ cơ duyên.
Theo hình ảnh cơ duyên trên đỉnh đầu Thạch Linh Lung thì nàng ta đã tốn hơn nửa tháng để lần mò khắp vùng biển này rồi mới tìm thấy đảo Bồng Lai.
Thẩm Thiên không muốn lãng phí thời gian nên đã nhảy qua quá trình này và định vị đảo Bồng Lai luôn.
Ba người vượt qua tầng sương mù dày đặc và tiếp cận hòn đảo ấy.
Hòn đảo đứng sừng sững trong ánh hào quang tốt lành và lộ rõ nét thần kỳ.
Nơi này chính là đảo Bồng Lai được khen là Bồng Lai tiên cảnh!
"Nghe nói Thanh Đế chọn ở ẩn tại đây vì nơi này vừa có nhiều linh khí vừa yên ả, có thể nói là một thế giới thần tiên."
"Hơn nữa, đảo Bồng Lai vô cùng phù hợp cho việc trồng linh dược, nó có thể giúp rất nhiều loại linh dược quý hiếm sinh trưởng."
"Lần này chúng ta ắt sẽ có thu hoạch dồi dào nếu đến đảo Bồng Lai."
Thạch Linh Lung giải thích những thứ đã chuẩn bị sẵn trước khi đến đảo Bồng Lai.
Không lâu sau đó, bọn họ đặt chân vào đảo Bồng Lai.
Tuy nhiên, cảnh tượng trước mắt lại khiến cơ thể người ta khựng lại.
Đảo Bồng Lai trước mắt hoàn toàn không hề giống như nơi thế ngoại đào viên sinh ra hiền tài.
Nơi này vách nát tường xiêu, đạo tràng sụp đổ, chỉ còn lại một vùng phế tích như đã bị phá nát.
Đảo Bồng Lai rộng lớn đã thành nơi đầy rẫy vết tích hoang tàn.
"Sao có thể thế? Tại sao đảo Bồng Lai lại thành ra thế này?"
Thạch Linh Lung khiếp sợ. Đường đường là đạo tràng của một Đại Đế mà giờ lại biến thành phế tích sao?
Rõ ràng nơi này đã trải qua một cuộc chiến khốc liệt như thể cường giả phi thường nào đó đã đánh phá nơi này, khiến núi cao ngả nghiêng, mặt đất nứt toác.
Ngay cả thiên địa linh mạch cũng khô cạn như bị ai đó cưỡng chế hút hết, từ đó cắt đứt nguồn linh khí tại nơi này.
Ngay cả Linh Lung Đế Cơ cũng không khỏi khiếp sợ trước cảnh tượng này.
"Hồi Thanh Đế còn sống, đảo Bồng Lai ẩn cư tách biệt với thế giới bên ngoài mà không ai dám quấy rầy."
"Không ngờ bây giờ nơi này lại trở thành một mảnh đất hoang."
Thạch Linh Lung cảm thán. Trong mười triệu năm qua, biết bao nhiêu đạo thống mạnh mẽ đã leo lên đỉnh cao và phát ra ánh sáng huy hoàng khắp năm vực.
Tuy nhiên, đến cuối cùng thì tất cả đều bị mai một bên trong dòng sông thời gian mà không được ai hỏi thăm đến nữa.
Rất có khả năng người nào đó đã đến đảo Bồng Lai này sớm hơn và lấy hết tất cả bảo vật quý báu nên nó mới hoang tàn như thế này.
Ba người đã tìm khắp đảo Bồng Lai một lượt không lâu sau đó.
Ngoại trừ một số linh dược còn sót lại thì không còn gì khác nữa.
"Xem ra là về tay không rồi."
"Chẳng lẽ truyền thừa của Thanh Đế đều bị người ta lấy đi hết rồi sao?"
Thạch Linh Lung hơi tiếc nuối, nàng ta đã thành tâm mời Thẩm Thiên đến vì muốn chia sẻ cơ duyên quý giá nhất của mình với hắn, nào ngờ nơi này đã trở thành vùng hoang tàn từ bao giờ, làm hại bọn họ chẳng thu hoạch được gì cả.
Haiz, thật là mất mặt mà!
Thẩm Thiên thấy dáng vẻ chán chường của Thạch Linh Lung bèn mỉm cười: "Đừng gấp, nơi này là đạo tràng do Thanh Đế tạo ra mà, chưa chắc nó lại đơn giản thế này đâu."
"Thanh Đế là cường giả Đại Đế, sao có thể cho người ta lấy được truyền thừa của mình một cách đơn giản như vậy được?"
"Có lẽ những gì chúng ta thấy chỉ là ảo mà thôi."