Chương 714: Sự chấn động của Thanh Đế! (2)
Ví dụ như đảo Doanh Châu trước đó cũng là đạo tràng của Đại Đế, nhưng báu vật và truyền thừa quý giá nhất đều nằm bên trong mộ của Kim Ô Đại Đế.
Cho nên bọn họ không tìm thấy mộ của Thanh Đế trên đảo Bồng Lai không có nghĩa là truyền thừa đã bị người ta lấy đi mất.
"Thẩm Thiên ca ca nói có lý!"
Thạch Linh Lung gật đầu, bản thân nàng ta cũng không tin truyền thừa của Thanh Đế đã bị ai đó nhanh chân tới trước lấy mất rồi.
Dù sao đó cũng là truyền thừa của Đại Đế hàng đầu đan đạo, nếu ai đó lấy được thì ắt sẽ vang danh khắp năm vực chứ đâu thể im bặt tin tức như thế này.
"Có điều mộ của Thanh Đế sẽ nằm ở đâu được?"
Thạch Linh Lung hơi nghi hoặc, bọn họ đã tìm khắp đảo Bồng Lai một lượt nhưng vẫn không tìm thấy tung tích của ngôi mộ Đại Đế ấy.
Thậm chí dù là một chút dấu vết cũng không có.
Thẩm Thiên cười, nhắc nhở: "Nghe nói Thanh Đế là sen đen biến thành rồi tu luyện chứng đạo."
"Dựa theo quy luật ngũ hành tương sinh thì thủy sinh mộc, có lẽ Thanh Đế giấu mộ mình bên dưới nước cũng không chừng."
Ban đầu Thẩm Thiên đã nhìn thấy hình ảnh cơ duyên từ quang hoàn khí vận trên đầu Thạch Linh Lung, từ đó biết được mộ của Thanh Đế nằm ở dưới đáy biển.
"Thẩm Thiên ca ca nói rất đúng!"
Thạch Linh Lung mắt sáng rỡ, vừa rồi nàng ta không nghĩ theo hướng này, nhờ có Thẩm Thiên chỉ điểm mà nàng ta đã ngộ ra ngay.
"Vậy thì chúng ta xuống nước xem thử đi!"
Ba người vội vàng bắt đầu lặn xuống dưới đảo Bồng Lai.
...
Bắc Hải sâu không thấy đáy, ba người cứ bơi thẳng xuống nơi sâu thẳm dưới hải vực.
Khi bọn họ lặn sâu hơn, áp lực nước cũng trở nên mạnh mẽ hơn.
Sức ép ấy tựa như có một tòa núi cổ xưa đè lên cơ thể làm người ta không thể nào thở nổi.
Thạch Linh Lung đỏ mặt, hô hấp nặng nề như không chịu được áp lực đó.
Tuy rằng nàng ta là Đế Cơ Trung Châu nhưng sức mạnh cũng không tính là quá lớn.
Lúc này sức ép dưới biển sâu đã đạt đến mức độ khủng khiếp, ngay cả thiên tôn bình thường cũng khó mà chống chọi được.
Hoàng Vũ ở bên cạnh biến thành phượng hoàng khiến sức chịu đựng của cơ thể tăng cao, nhờ đó mới miễn cưỡng chống lại sức ép kia.
Đúng lúc này, một luồng sáng cực kỳ rực rỡ toát ra từ trong cơ thể Thạch Linh Lung.
Một động thiên mơ hồ mở ra sau lưng nàng ta, sương khói quẩn quanh cùng ánh sáng chiếu rọi như muốn sáng tạo một thế giới riêng vậy.
Đây chính là dị tượng vô thượng đặc biệt mà chỉ Thạch Linh Lung, người sở hữu thánh thể, mới có được.
Khi động thiên ấy mở rộng, Thạch Linh Lung lập tức cảm thấy sức ép trên người giảm mạnh và hơi thở cũng ổn định như cũ.
Trái lại, Thẩm Thiên vẫn luôn duy trì vẻ mặt hờ hững từ đầu tới cuối.
Ngay cả hoàng hậu bất tử cũng không thể ép được bổn thánh tử thì áp lực nước này sao mà có thể?
Nhờ vào thân thể Kim Thân cửu chuyển hỗn độn siêu mạnh, Thẩm Thiên hoàn toàn không bị đả động bởi áp lực nước, ngược lại còn di chuyển mà không gặp bất cứ trở ngại nào.
Ba người nhanh chóng lặn xuống, chỉ chốc lát đã thâm nhập vào độ sâu ba triệu sáu trăm nghìn mét dưới đáy biển.
Lúc này, một cảnh tượng khác thường hiện ra trước mắt bọn họ.
Một sơn cốc khổng lồ không gì bằng nằm sừng sững cách cả ba không xa.
Sơn cốc ấy rất là kỳ lạ, đồng thời có những quái thạch ở xung quanh dựng thẳng và dán vào nhau.
Cuối cùng, chúng tạo nên một nơi hiểm yếu hướng về phía trời xanh như là hoa sen thập nhị phẩm.
Sơn cốc hình hoa sen thập nhị phẩm vô cùng kỳ quặc, nó vừa như được hình thành hoàn toàn từ tự nhiên vừa tinh xảo cực kỳ.
Bên cạnh đó, nó còn hàm chứa sức mạnh pháp tắc mạnh mẽ đánh bay toàn bộ nước biển xung quanh, khiến chúng không thể xâm nhập vào trong.
"Cuối cùng cũng tìm thấy nơi hoa sen làm cốc cốc làm bia, ắt hẳn đây chính là mộ của Thanh Đế!"
Thạch Linh Lung thầm vui vẻ, khó trách đảo Bồng Lai bị người ta khai thác từ sớm mà vẫn chưa thấy truyền thừa của Thanh Đế được truyền ra ngoài.
Dù sao cũng không có ai ngờ rằng Thanh Đế sẽ đặt mồ của mình tại nơi sâu hơn một triệu mét dưới đáy biển.
Huống hồ nơi này không phải là nơi người bình thường có thể đến.
Ngay cả thiên tôn bình thường cũng khó lòng vượt qua dòng nước biển nặng nề để xâm nhập xuống đáy biển.
Sau khi phát hiện mục tiêu, ba người nhanh chóng vượt qua dòng nước dày đặc để tiến vào sơn cốc hoa sen thập nhị phẩm.
Trước mắt bọn họ hiện ra một tòa điện cổ hùng vĩ.
Cánh cửa dày nặng đứng sững trước điện cổ mang đậm hơi thở nặng nề của thời gian.
Trên cánh cửa ấy có một tấm biển nguy nga lộng lẫy, mặt biển có khắc ba chữ lớn là "mộ Thanh Đế".
Ba chữ ấy cứng cáp và có lực như rồng có sừng, tạo cảm giác hơi thở mênh mông không gì bằng đang trào dâng trước mắt cho người nhìn.
"Đây là mộ Thanh Đế sao?"
Thạch Linh Lung nhìn đại điện trước mặt với ánh mắt chấn động thấy rõ.
Chỉ tính riêng hơi thở vĩ đại tỏa ra từ đế mộ đã không thua kém gì mộ Kim Ô rồi.
Không hổ là Đại Đế đệ nhất trong đan đạo từ trăm nghìn năm trước, quả là không tầm thường chút nào.
Ùng!
Đúng lúc này, cánh cửa cổ xưa nặng nề từ từ mở ra như cảm ứng được sự xuất hiện của ba người.
Hơi thở vĩ đại ầm ầm trút xuống.
"Thẩm Thiên ca ca, chúng ta cần đi vào xem thử không?"
Thạch Linh Lung vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ vì nơi này quá sức bình tĩnh, có thể nói là bình tĩnh đến mức quỷ quái.
Huống chi cửa chính của mộ Thanh Đế đã tự động mở ra mà không cần chìa khóa gì cả.
Dường như nó muốn nói ta đã chuẩn bị xong rồi, vào đi!
Ừm... Đúng là khiến người ta phải cảnh giác mà!
"Không sao, Thanh Đế là Đại Đế đệ nhất đan đạo, trước khi phi thăng đã nổi tiếng có lòng nhân từ, chuyên hành y cứu thế, phổ độ chúng sinh."
"Đại Đế như thế ắt sẽ có tấm lòng rộng lượng, không cần phải bày cạm bẫy hãm hại người đời sau."
"Huống hồ Thanh Đế để lại đế mộ cũng vì tìm kiếm truyền nhân mà."
"Việc hãm hại người đời sau chẳng mang lại lợi ích gì cho Thanh Đế cả."
Thẩm Thiên bình tĩnh nói, trên mặt không có chút sợ hãi nào.