Chương 719: Thanh Đế: Đánh ta, dốc hết sức đánh ta đi! (4)
Thanh Đế lạnh nhạt đáp. Ông ấy thân là cao thủ Đại Đế, cho dù đã áp chế bản thân chỉ còn cảnh giới Nguyên Anh nhưng vẫn vô cùng tự tin mình vô địch trong lớp cùng giai.
Chỉ cần ông ấy không khinh thường, cho dù là Thiên Tôn uy tín lâu năm cũng không thể khiến ông ấy bị thương một mảy may.
Tiểu tử này tuổi còn trẻ, cho dù thể chất thiên phú đều cường hãn, nhưng cũng chỉ là cảnh giới Niết Bàn, chẳng lẽ còn có thể khiến ông ấy bị thương sao?
“Làm vậy quá thất lễ.”
Thẩm Thiên vẫn lắc đầu, cảm thấy thực thiếu lễ phép.
Thanh Đế không nhịn được mà mắng: “Nam tử Hán chớ có lằng nhà lằng nhằng, cứ như tiểu nữ nhi vậy. Dốc hết sức của ngươi, đánh ta!”
Tu tiên giả, tranh với trời một chút hy vọng sống.
Chỉ một sợi tàn niệm của bổn Đế cũng không dám đánh, ngày sau làm sao mà truy đuổi đại đạo?
…
“Vậy được rồi!”
Thấy Thanh Đế kiên trì muốn đánh, Thẩm Thiên dành thở dài.
Hắn hít sâu một hơi, bắt đầu thôi động sức mạnh vẫn ẩn tàng hoàn mỹ trong cơ thể.
Năng lượng của mười mấy loại thiên địa kỳ vật đều được khởi động, khiến cho khí thế của Thẩm Thiên vô cùng uy hách.
Chẳng mấy chốc, sau lưng hắn đã dâng lên dị tượng đáng sợ vô cùng vô tận.
Ngọn lửa thần hừng hực phóng lên tận trời như muốn thiêu rụi thương khung.
Trong đó xen lẫn ba loại hỏa diễm, chúng hòa vào nhau làm một, bộc phát ra khí tức hủy diệt.
Sau đó lại có hơi nước ngập trời, như kinh đào hải lãng ập tới, mang theo sức mạnh cô cùng cuồng bạo.
Còn có cả sức mạnh của nguyên tố mộc, nguyên tố thổ, nguyên tố kim,… liên tục không ngừng, miên man không dứt!
Trong khoảnh khắc, sức mạnh của thiên địa kỳ vật trong cơ thể Thẩm Thiên đều bạo phát.
Ngũ hành chi lực phun trào, đánh thẳng vào vân tiêu, khiến cho cả vùng trời đều u ám, không còn ánh sáng.
Còn có các dị tượng Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ, Phượng Hoàng, Khổng Tước ngạo khiếu cửu thiên, bá tuyệt thiên hạ, dường như đang tái diễn bức tranh vĩ đạo vô thượng thời kỳ thượng cổ Thần Ma tranh bá.
Chỉ trong chốc lát, hư không đều rung động, tựa như muốn nứt toác cả ra.
…
Cùng lúc đó, hào quang quanh thân Thẩm Thiên bừng sáng, khí tức màu vàng kim và màu bạc không ngừng khuếch đại.
Uy lực của cửu chuyển hôn độn kim thân được Thẩm Thiên thôi phát đến cực hạn, Thần Tiêu thánh giáp cũng khoác cả lên người Thẩm Thiên, võ trang đầy đủ.
Cánh chim hoàng kim xòe rộng, khiến cho Thẩm Thiên vô cùng thần dị, nhìn như Chiến Thần hạ phàm.
Nhìn thấy một màn này, khóe miệng Thanh Đế không nhịn được mà điên cuồng run rẩy.
Ban đầu ông ấy còn tưởng tiểu tử này chỉ có thiên phú luyện đan là ngưu bức.
Vạn vạn lần không ngờ, chiến lực cùng giai của Thẩm Thiên cũng thay đổi tới mức độ khiến người ta giận sôi.
Mức độ của cỗ sức mạnh này có thể vượt cấp tấn Thánh rồi!
Tiểu tử này thực sự chỉ ở cảnh giới Niết Bàn thôi sao?
Nào có cảnh giới Niết Bàn nào thế này? Đùa à?
Trong lòng Thanh Đế hơi run run, hình chiếu này của ông ấy chỉ có tu vi Nguyên Anh cảnh.
Sao cảm thấy như… như có vẻ không ngăn được nhỉ?
…
Thanh Đế đã hơn run run, nhưng lúc này chiến ý của Thẩm Thiên vừa mới dâng lên.
Theo Thẩm Thiên, Thanh Đế thân là Đại Đế cường giả, đã yêu cầu mình dốc toàn lực ra tay, đương nhiên hắn phải tôn trọng lựa chọn của Thanh Đế.
Huống hồ Thẩm Thiên cũng muốn thử xem chiến lực cùng giai của Thanh Đế mạnh tới cỡ nào!
Bổn Thánh Tử và Đại Đế, nếu xét cùng giai, thì chênh lệch bao nhiêu!
Nghĩ vậy, sức chiến đấu vốn đã đột phá cánh cửa cấp Thánh của Thẩm Thiên lại lập tức tăng lên, trực tiếp phá trần!
“Chiến Thần biến!”
Thẩm Thiên khẽ quát một tiếng, trong cơ thể bắn ra vạn trượng hào quang.
Hắn vận chuyển công pháp Chiến Thần biến, sức mạnh của tất cả thiên địa kỳ vật trong cơ thể hắn đền dung hợp lại với nhau.
Ngũ hành tương sinh, dần dần dung hợp lại cùng nhau.
Sức mạnh của tất cả thiên địa kỳ vật đều không thấm vào trong cơ thể Thẩm Thiên mà tỏa ra hòa quang bốn phía quanh thân thể hắn, khí thế cũng bốc cao vô hạn.
Trên đỉnh đầu Thẩm Thiên dựng lên một cọng lông ngốc nghếch.
Vầng hào quang màu vàng kim quanh thân thể hắn lại càng thêm sáng chói, sức mạnh của cửu chuyển hỗn độn kim thân đã được thôi phát đến cực hạn.
Lúc này, dường như Thẩm Thiên chính là Chiến Thần hạ phàm.
Giá trị nhan sắc và chiến lực đều đạt tới cực hạn!
….
Hít sâu một hơi, Thẩm Thiên chậm rãi nhìn Thanh Đế.
“Tiền bối, xin chỉ giáo!”
Dị tượng vô tận lượn lờ quanh Thẩm Thiên, khí tức đáng sợ.
Thanh Đế cảm thấy tam quan của mình bị tấn công mãnh liệt, sắp sụp đổ rồi.
Dù ông đã quen nhìn tuyệt thế thiên kiêu, nhưng chưa từng thấy yêu nghiệt nào kinh khủng như vậy!
Lấy tu vi cảnh giới Niết Bàn, bộc phát ra khí thế có thể so với cấp bậc Thánh Nhân sao?
Đừng nói là nhìn khắp ngũ vực, dù có nhìn khắp cả vạn cổ tuế nguyệt cũng không ai làm được!
Ngươi nói Niết Bàn chiến Thiên Tôn thì cũng được đi.
Trường hợp này không hiếm thấy, các thiên kiêu thiên phú đỉnh cao đều có thể làm được.
Nếu nói là Thiên Tôn chiếm Thánh Nhân, bổn Đế cũng có thể chấp nhận được.
Dù sao vẫn còn có cực đạo Thiên Tôn tồn tại mà.
Nhưng ngươi muốn nói rằng Niết Bàn có thể chiến Thánh Nhân sao?
Bổn Đế lật tay quăng ra một thanh liên bát quái chưởng bây giờ!
Lừa ai chứ?
Không biết câu, dưới Thánh giai đều là con sâu cái kiến sao?
Chênh lệch giữa Tôn giả Niết Bàn kỳ và Thánh giả Độ Kiếp kỳ nào phải chỉ một chút.
Có thể nói là vực sâu như Thiên Giới, căn bản không thể vượt qua.
Nhưng hiện tại Thanh Đế thực sự muốn cho mình một chưởng cho tỉnh táo lại một chút đấy.
Chẳng lẽ cỗ tàn hồn này của bổn Đế được cất giữ quá lâu nên mờ mắt rồi sao?
Cỗ khí thế này…
Tê.
Sao mình cảm thấy hơi hoảng nhỉ?
Vào đúng lúc này, Thẩm Thiên nhìn Thanh Đế, chậm rãi bước qua.
Hắn chỉ dạo bước mà đi, rất nhiều dị tượng chuyển động theo từng bước, thần thú gào thét, thiên địa kịch chấn.
Hắn bước ra một bước, cả hư không cũng không chịu nổi, bắt đầu kịch liệt sụp đổ.
Lúc này khí tức của Thẩm Thiên đã đạt tới đỉnh phong.
Hắn muốn thôi phát ra sức mạnh mạnh nhất, thử đánh một trận với Đại Đế cùng giai, xem ai mạnh ai yếu!