Chương 720: Đại Đế thời kỳ Thái Cổ kinh khủng vậy sao! (1)
“Phá thương nguyên thủ!”
Thẩm Thiên khẽ quát lên, chậm rãi nâng tay phải.
Sức mạnh của thiên địa kỳ vật tràn vào hai tay hắn, bộc phát ra quang mang xán lạn vô cùng.
Một hình bàn tay vô cùng lớn chừng ngàn trượng bất chợt xuất hiện giữa không trung, bên trên có ngũ hành lượn lờ, màu sắc lộng lẫy, tản mát ra khí tức khiến người ta rung động lòng người.
Bàn tay to lớn bất chợt nổ bùm một cái, chớp mắt đã che kín cả thiên khung.
Như thần nhạc hạ phàm.
“Tiểu hữu…”
Phân thân của Thanh Đế vừa định nói gì đó, tỷ như “dĩ hòa vi quý” “quân tử động khẩu không động thủ” vân vân.
Bàn tay to lớn đã vỗ xuống, khí thế chấn động bát hoang lục hợp!
Oành!
Một tiếng vang thật lớn!
Hư không xung quanh ầm ầm sụp đổ, lộ ra mảng hư vô vô tạn, pháp tắc sụp đổ, trật tự hỗn loạn, thật lâu vẫn chưa thể khôi phục lại.
Cỗ phân thân Niết Bàn kỳ này của Thanh Đế đã vỡ tan.
Uy lực của một kích này kinh khủng như vậy!
…
Nhìn Thanh Đế hóa thành hư vô dưới chưởng, Thẩm Thiên vô tội dùng phá thương nguyên thủ gãi gãi đầu.
Đường đường là cường giả Đại Đế, cứ như vậy lại bị một bàn tay của bổn THánh Tử đập chết sao?
Ừm. Chiến thuật! Chắc chắn đây là chiến thuật!
Oành!
Đột nhiên, hư không chấn động, khí xanh bốc lên.
Một đóa sen xanh nở rộ giữa hư không, dựng dụng ra sinh cơ mãnh liệt.
Đóa sen nở rộ, một đạo hư ảnh màu xanh chậm rãi bước ra khỏi hoa sen.
Người này chính là Thanh Đế, chỉ có điều lúc này sắc mặt của ông cực kỳ mất tự nhiên.
“Người trẻ tuổi, ngươi thật vô đạo đức, vậy mà lại đánh lén lão nhân gia mười vạn tuổi ta.”
“Theo như quy tắc luận bàn truyền thống, hẳn là phải chờ song phương chuẩn bị kỹ càng mới ra tay chứ.”
“Đằng này, còn chưa nói bắt đầu, ngươi đã ra tay đánh lén, bổn Đế chủ quan, không có tránh.”
“Dựa theo quy củ, làm vậy là không đúng. Người trẻ tuổi ngươi tự giải quyết cho tốt đi, lần sau không được như vậy nữa.”
…
Có vẻ vẫn còn hơi xấu hổi, Thanh Đế cứ lải nhải liên miên mãi, mặt già cũng hơi hồng lên.
Thẩm Thiên vỗ đầu giải thích: “Tiền bối, lúc nãy ta đã nói….”
Thanh Đế khẽ nói: “Bổn Đế còn chưa chuẩn bị kỹ càng đâu!”
“Trận vừa rồi không tính, chờ bổn Đế chuẩn bị kỹ càng, chúng ta lại so một lần nữa.”
Nói đùa cái gì chứ. Làm sao có thể thừa nhận chuyện này được.
Ông đường đường là một vị Đại Đế, lại bị một gã tiểu tử cảnh giới Niết Bàn đánh nổ phân thân.
Nếu việc này truyền ra, chẳng phải mặt mo của ông mất hết rồi sao?
”Tiểu tử, tiếp theo bổn Đế cần sẽ tập trung đấy, ngươi phải toàn lực ứng phó, tự lo cho bản thân.”
Vì xấu hổ, Thanh Đế chuẩn bị đánh nghiêm túc.
Quanh thân ông lại hừng hực dực lên ngọn lửa xanh. Dị tượng đóa sen xanh sau lưng ông cũng khuếch tán mãnh liệt.
Đóa sen vô tận hóa thành thần quang màu xanh, tấn công Thẩm Thiên.
“Tiểu tử nhìn cho kỹ. MỘt đòn này chính là tuyệt học của bổn Đế, đan hóa phần thiên!”
Thanh Đế thét dài một tiếng, ngọn lửa xanh trong cơ thể bộc phát, quét sạch thiên địa.
Ngọn lửa xanh hừng hực dốc toàn bộ sức mạnh, hóa thành một đóa sen lửa xanh to lớn, bao phủ cả đại địa, như muốn luyện hóa hoàn toàn cả mảnh không gian này.
Đây là pháp tắc liệt diễm mà Thanh Đế ngưng tụ tu vi vô thượng ra thành, thai nghén mười vạn năm, uy năng không thua gì dị hỏa.
“Tới hay lắm!”
Hai mắt Thẩm Thiên sáng rực, con ngươi tiên thiên đạo mở rộng, như muốn nhìn hết sơ hở bên trong.
“Phượng lâm cửu thiên!”
Đột nhiên, một đạo hư ảnh phượng hoàng hừng hực cao chừng ngàn trượng xuất hiện sau lưng Thẩm Thiên, uy chấn thương khung.
Cùng lúc đó, nam minh ly hỏa cùng thái dương chân hỏa đều dâng trào, lượn lờ bên trên phượng hoàng.
Phụ trợ cho uy thế của hoàng ảnh này lại càng thêm kinh khủng.
Sau đó, phượng hoàng giương cánh, từ cửu thiên bổ xuống, mang theo liệt hỏa vô tận, cuốn lấy thanh diễm khắp nơi dưới mặt đất.
Nhất thời, ánh lửa ngập trời.
Vụ nổ kịch liệt vang lên ầm ầm, khiến cho hư không nổ tan, hỏa diễm thiêu tẫn hư vô.
Cả vùng không gian lập tức bị biển lửa lật úp, bị chôn vùi trong ngọn lửa mãnh liệt.
…
“Tiểu hỏa tử, hỏa khí rất vượng nhỉ!”
“Tuổi trẻ thật là tốt, bình thường ???
“Tiếp tục giữ vững. bổn Đế nói cho ngươi biết, giữ được thân thể thuần dương, tu luyện công pháp sẽ mạnh hơn đấy.”
“Giống như bổn Đế đây, tới giờ đã mười vạn tuổi rồi, mỗi sáng sớm vẫn là nhất trụ kình thiên. Nhất trụ kình thiên, ngươi có biết không?”
Trong ngọn lửa vô tận vẫn không ngừng vọng ra tiếng nói láp xáp không ngừng của Thanh Đế.
Ừm, ông đang nghĩ linh tinh để đè ép chấn kinh trong lòng lại, cũng để phòng ngừa xấu hổ đó mà.
Không thể không nói, Thẩm Thiên không chỉ có chiến lực kinh thiên, thậm chí sức khống chế lửa của hắn cũng đã vượt xa dự đoán của Thanh Đế.
Hỏa diễm Thẩm Thiên khống chế đều là dị hỏa trong thiên địa.
Thậm chí trong số đó còn có cả thái dương chân hỏa dứng thứ hai trong bảng dị hỏa, uy năng vô tận.
Được phượng thần đế thôi động, nam minh ly hỏa và thái dương chân hỏa đều được thôi phát đến cực hạn, có được uy năng phần thiên.
Huống hồ, trong cơ thể Thẩm Thiên còn có cả loại dị hỏa thứ ba: Thần hoàng bất diệt viêm!
Mặc dù đó vẫn chỉ là một viên hỏa chủng, nhưng uy năng cũng không hề tầm thường.
Ba loại dị hỏa cùng xuất ra, uy thế tăng bạo.
Ngay cả thanh diễm của Đại Đế cũng không chống đỡ được nữa, không ngừng bị thôn phệ thu nhỏ.
Ngược lại, thần hoàng bất diệt viêm trong cơ thể THẩm Thiên lại không ngừng lớn mạnh nhờ thôn phệ ngọn lửa xanh của Đại Đế!
Ầm!
Sau một tiếng nổ, ánh lửa tiêu tan.
Ngọn lửa xanh khắp nơi trên mặt đất đã dược Thanh Đế thu lại, sắc mặt tràn đầy đau lòng xót ruột.
“Thanh diễm của bổn Đế!”
Thanh Đế cũng không nghĩ tới, ngọn lửa xanh ông uân dưỡng vạn năm lại bị thôn phệ mất hơn một nửa năng lượng trong một trận đối chiến.
Nếu ông không kịp thời thu tay lại, nói không chừng số thanh diễm này đều sẽ biến thành chất dinh dưỡng cho dị hỏa mất.