Ta Không Phải Con Trai Của Khí Vận

Chương 78: Đây chính là huynh đệ ruột thịt của ta

Chương 78: Đây chính là huynh đệ ruột thịt của ta
Lúc này, Tống Chưởng quầy đứng bên cũng đại khái hiểu rõ.
Ông ta cẩn thận hỏi: “Chẳng lẽ Tiên sư ngài không phải Thẩm Ngạo mà là Thẩm Thiên?”
Thẩm Thiên tức giận liếc mắt: “Ngươi nói xem!”
“Hóa ra là vậy, vậy lão hủ hiểu rồi.”
Khóe môi Tống Chưởng quầy khẽ giật giật, vừa quay người lại liền tát một tát lên mặt nhi tử.
Ông ta phẫn nộ quát: “Cái thằng khốn này, bị đánh mà còn chưa nhớ à!”
“Sau khi Tiên sư người ta đánh ngươi xong rõ ràng đã nói với ngươi người là Thập tam hoàng tử Điện hạ Thẩm Thiên.”
“Sao ngươi có thể nghe nhầm thành Lục hoàng tử vậy? Sao lỗ tai ngươi còn điếc hơn cả Vương chưởng quầy sát vách thế!”
Tống thiếu chưởng quầy bị đánh đến mức mơ hồ.
Hắn ta ngơ ngác nhìn sang Thẩm Thiên, nhớ lại tình hình ngày hôm đó.
Hắn ta nhớ rõ lúc đó Tiên sư rõ ràng... tự xưng là Lục hoàng tử mà!
“Con nhớ là không nghe nhầm đâu! Chẳng lẽ lúc đó bị đánh vào đầu nên nghe nhầm rồi?”
Thẩm Thiên ngẩn người, cảm thấy vui vẻ.
Hắn nhẹ nhàng ho khan hai tiếng, lạnh lùng nhìn Tống thiếu chưởng quầy: “Ngươi nói xem!”
Nhìn thấy vẻ mặt “không vui” của Tiên sư, Tống thiếu chưởng quầy sợ hãi.
Hắn ta hổ thẹn cúi thấp đầu: “Hẳn là ta nghe lầm.”
“Ừm, nói vậy, vị trước mặt này là?”
“Lẽ nào là Lục hoàng tử thật sao?”
Vừa nghĩ đến khả năng này, hai cha con đều luống cuống.
...
Thẩm Ngạo nghe thấy lời Tống thiếu chưởng quầy thì trong lòng càng thêm ấm ức.
Vốn hắn ta còn tưởng sở dĩ mình bị phụ tử Tống gia bắt là vì nhắm vào hắn, một âm mưu to lớn dành cho thiên tài trăm năm hiếm gặp của nước Đại Viêm.
Không ngờ mình chịu khổ nhiều như vậy chỉ vì một Tống thiếu chưởng quầy tai nghe không rõ ràng?
Cho nên nửa ngày nay bổn Điện hạ chịu dày vò, chịu ăn tát chẳng hề có chút ý nghĩa gì cả?
Quả nhiên, chuyện gì chỉ cần có Thập tam đệ dính vào chắc chắn sẽ không phải chuyện tốt lành.
Ôi, lần sau bổn Điện hạ cần phải cẩn thận hơn mới được!
Ngay từ lúc đầu ta không nên xuất cung tới đây!
Nếu không ta đã không phải chịu tội như vậy!
...
Nghĩ tới đây, Thẩm Ngạo mặt như đưa đám nói: “Nếu là hiểu lầm, vậy thì quên đi!”
“Thập tam đệ bảo bọn hắn thả vi huynh ra, vi huynh đảm bảo sẽ không ghi thù!”
Tống thiếu chưởng quầy nghe thấy lời đảm bảo của Thẩm Ngạo thì mắt sáng lên.
Hắn ta hỏi: “Tiên sư, phụ thân, Lục Điện hạ cam đoan không ghi thù, hay là chúng ta thả ngài ấy ra nhé?”
Tống Chưởng quầy dùng ánh mắt hỏi ý Thẩm Thiên: “Tiên sư cảm thấy nên làm sao bây giờ?”
Thẩm Thiên nhìn sang Thẩm Ngạo, dường như đang đoán xem không ghi thù là thật hay giả.
Lúc này khi Thẩm Thiên nghe Tống Chưởng quầy hỏi vậy, bất giác đặt câu hỏi:
“Tống Chưởng quầy cảm thấy, Lục ca ta có thể không ghi thù không?”
Tống Chưởng quầy nghe xong, trên mặt lập tức lộ ra vẻ “đã hiểu”.
Ông ta hít sâu một hơi, chậm rãi đi về phía Thẩm Ngạo: “Lão hủ đã hiểu.”
“Đã kết thù rồi thì so với trông mong đối phương không ghi thù, chi bằng tự mình giải quyết.”
“Ý của Tiên sư là nếu đã phạm sai lầm, hoặc là không làm, còn đã làm thì phải cho dứt điểm.”
“Nhân lúc chưa ai biết, chúng ta nên thẳng tay giết người diệt khẩu, có đúng không?”
“Như vậy cũng tránh hắn ta sau này sẽ tranh đoạt hoàng vị với ngài!”
...
Thẩm Ngạo nghe thấy Tống Chưởng quầy nói vậy, sắc mặt lập tức lộ vẻ hoảng sợ.
Còn Thẩm Thiên cũng trợn trừng mắt, trên mặt lộ vẻ bất đắc dĩ.
Câu nghi vấn, bổn Điện hạ đang dùng câu nghi vấn mà?
Mẹ nó, ngươi nghe thế nào mà lại thành ra ta bảo ngươi giết người diệt khẩu?
Bổn Điện hạ sao có thể độc ác đến như vậy, bảo người ta giết lục ca ruột của mình?
Đây là tình thân ruột thịt của ta, huynh đệ ruột thịt của ta đấy!
Tống Chưởng quầy cầm con dao dùng để mở thạch trong tay, chậm rãi đi về phía Thẩm Ngạo.
Trong mắt Thẩm Ngạo tràn đầy hoảng sợ.
Hơi thở của Tống Chưởng quầy cũng trở nên nặng nề hơn, rõ ràng là đang rất căng thẳng.
Ngẫm lại, ông ta trở tay tát cho Tống thiếu chưởng quầy một tát.
“Thằng khốn, đây là họa do ngươi gây ra, ngươi tự xử lý đi.”
Nói xong, Tống Chưởng quầy nhét con dao vào trong tay con trai mình.
“Nhi tử đừng sợ, đây cũng là cơ hội để con rèn luyện.”
Khóe miệng Tống thiếu chưởng quầy giật giật, mọe nó chứ cơ hội rèn luyện.
Kiểu cơ hội rèn luyện này ai mà thèm chứ.
Thiên Linh Hiên chúng ta làm ăn chân chính, đâu phải xã hội đen!
Tống thiếu chưởng quầy tuy là tu tiên giả nhưng không phải tu tiên giả nào cũng giống nhau.
Có tu tiên giả dựa vào giết quái góp nhặt tài phú, kinh nghiệm chiến đấu phong phú, máu nhuốm đầy tay.
Có tu tiên giả dựa vào đầu óc, kinh doanh linh đan, Linh khí, khoáng thạch kiếm tiền.
Các thế hệ Tống gia đều buôn bán Linh Khoáng Thạch, bình thường ngay đến gà còn không giết chứ đừng nói bây giờ kẻ phải giết là một người còn sống sờ sờ.
“Phụ thân, con cũng không dám giết đâu!”
...
Thẩm Thiên nhìn thấy hai gã đàn ông mặt mũi đầy vẻ sợ hãi này thì cảm thấy nhức trứng.
Nhưng dù có nhức trứng đến mấy cũng không thể trơ mắt nhìn hai tên này thật sự xuống dao với Lục ca được!
Thẩm Thiên thở dài, đang chuẩn bị mở miệng cản hai phụ tử Tống Chưởng quầy lại.
Mặc dù hắn cảm thấy cho dù mình không ngăn cản thì hai tên này chưa chắc đã thật sự có đủ cam đảm để ra tay.
Nhưng vào lúc này, Thẩm Ngạo điên cuồng hét to: “Đừng giết ta!”
Ánh mắt của mọi người cùng nhau nhìn về phía Thẩm Ngạo, họ thấy lúc này mặt mũi hắn ta tràn đầy vẻ kinh hoàng và sợ hãi.
Thẩm Ngạo nuốt ngụm nước bọt, cười còn khó coi hơn khóc: “Thập tam đệ, hai vị hảo hán.”
“Không phải các ngươi sợ sau khi thả bổn Điện hạ đi, ta sẽ tìm các ngươi để báo thù à?”
“Các ngươi yên tâm, bổn Điện hạ có thể lấy nhân cách ra thề, tuyệt đối sẽ không làm như vậy.”
“Nếu các ngươi thực sự không yên lòng, có thể cho uống Đoạn Ức đan!”
Lời của Thẩm Ngạo khiến phụ tử Tống Chưởng quầy và Thẩm Thiên đều ngẩn người.
Đúng vậy!
Nếu sợ sau này Thẩm Ngạo sẽ trả thù, chẳng phải cho uống một viên Đoạn Ức đan là được rồi sao?
...
Đoạn Ức đan là một loại đan dược rất thường gặp trong giới Tu tiên.
Hiệu quả của nó rất đơn giản, có thể xóa khoảng ý ức trong thời gian gần của người uống.
Tu tiên tức tu tâm.
Nhiều khi, tu tiên giả sẽ bị vài bi kịch ảnh hưởng đến tâm cảnh của mình.
Chẳng hạn đạo lữ đòi chia tay với mình, sư phụ bị tông môn đối địch ngược sát, khuê nữ bị người ta cưới mất.
Những chuyện này đều sẽ khiến tâm cảnh của tu tiên giả dao động, sinh ra ảnh hưởng không tốt.
Nếu công pháp tu luyện có yêu cầu cao đối với tâm cảnh, thậm chí có thể còn sinh ra tâm ma.
Thế nên, sau những khổ tâm nghiên cứu và thí nghiệm của nhiều đời luyện dược đại sư, Đoạn Ức đan đã ra đời.
...

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất