Chương 776: Hỗn Độn Bổ Thiên Đan tự uống không sướng sao? (1)
Bích Liên Thiên tôn nhìn Bạch Liên Thiên tôn, trêu chọc nói: “Bích Liên sư muội, lão đạo có nói lung tung không trong lòng muội tự hiểu mà.”
“Nếu muội muốn nắm giữ được tên kia thì mau chóng chủ động tấn công đi!”
“Không đợi Bổ Thiên Đạo kinh tiến thêm một bước nữa, hoàn toàn không có phản ứng...”
“Sư muội chẳng phải sẽ phải thủ tiết như quả phụ sao!”
...
Tấm lòng của Bạch Liên Thiên tôn đối với Thần Tiêu Thánh chủ cả đám trưởng lão Thần Tiêu đều biết.
Dù sao bọn họ cũng có thể coi như thanh mai trúc mã.
Lúc trẻ thậm chí còn được rất nhiều trưởng lão coi trọng.
Chỉ tiếc về sau Thần Tiêu Thánh Chủ cùng Tử Liên Thiên tôn tiến tới với nhau, sinh hai đứa con.
Một củ cải, một cái hố, dù sao hai nữ nhân cũng không thể nào cùng dùng chung được!
Mọi thứ đều kết thúc, quá khó hiểu!
Dần dần, chuyện đau lòng của Bạch Liên Thiên tôn cũng ít người nhắc lại nữa.
Nhưng mười tám năm trước, Tử Liên Thiên tôn tham dự trận vây quét Tà Linh đã gặp chuyện ngoài ý muốn, vẫn lạc trong tay Thiên Huyễn Tà Quân.
Thiên Huyễn Tà Quân là Phó giáo chủ Tà Linh giáo, thực lực cường đại đến mức khiến người ta tuyệt vọng.
Thần Tiêu Thánh chủ lúc đó hoàn toàn không thể nào chống lại, càng không thể báo thù cho Tử Liên Thiên tôn.
Điều này khiến ông nảy sinh cảm giác không an toàn, lập chí nâng cao thực lực bằng mọi giá.
Từ đó về sau, tu vi “Bổ Thiên Đạo kinh” của ông tăng cực nhanh, cũng càng thêm lạnh lùng vô tình.
Đó là giờ Thần Tiêu Thánh chủ vẫn chưa tu luyện Bổ Thiên Đạo kinh đến cực hạn.
Nếu thật sự tu luyện đến cực hạn tức là thật sự đoạn tuyệt thất tình lục dục.
Đến lúc đó hết thảy tình cảm, đều không liên quan gì đến Thần Tiêu Thánh chủ nữa.
Ừm, cho dù là phương diện tâm lý hay sinh lý đều sẽ không có bất kỳ phản ứng gì!
Đợi đến lúc đó, dù Bạch Liên Thiên tôn có thật sự được gả cho Thần Tiêu Thánh chủ, trở thành đạo lữ của ông...
Cũng tuyệt đối sẽ không hạnh phúc!
Bạch Liên Thiên tôn nghe Bích Liên Thiên tôn nói vậy thì tỏ vẻ lo lắng.
Không có phản ứng... chậc, đúng là nghĩ thôi đã thấy đáng sợ.
Lời Đại sư huynh nói, hình như cũng hơi có lý.
Bổn tọa có phải nên chủ động một chút không?
Lỡ đến ngày nào đó Thánh chủ sư huynh thật sự không có phản ứng...
Không được, phải tranh thủ thời gian!
Hả?
Hình như có gì đó không đúng!
Sao lại bị Đại sư huynh đưa vào tròng rồi?
Bích Liên Thiên tôn vẫn còn đang xúi giục: “Sư muội đừng sợ!”
“Nếu thích đệ ấy thì phải cưỡng ép chiếm hữu đệ ấy, để ý đệ ấy từ chối hay không từ chối làm gì!”
“Chẳng lẽ đệ ấy có thể lấy Hỗn Nguyên Thần Lôi ra bổ muội sao? Chỉ cần không bị bổ thì có gì mà sợ!”
Bạch Liên Thiên tôn lộ vẻ xấu hổ: “Sư huynh không sợ vậy sao lại từ chối Đan Vũ Thiên tôn?”
“Đan Vũ sư muội chờ huynh bao nhiêu năm như vậy, đã thể hiện rõ tâm ý từ lâu vì sao huynh vẫn mãi thờ ơ?”
Nhân duyên giữa Bích Liên Thiên tôn và Đan Vũ Thiên tôn cũng dây dưa mãi chưa dứt.
Cho tới nay Đan Vũ Thiên tôn luôn hữu tình còn Bích Liên Thiên tôn lại vô ý.
Điều này khiến cho hai người mãi vẫn chưa thể nào đến được với nhau.
“Khục, tiểu nha đầu chớ nói lung tung!”
Trên mặt Bích Liên Thiên tôn lộ vẻ xấu hổ: “Với thiên tư của lão đạo, tương lai chắc chắn sẽ phi thăng tiên giới.”
“Đan Vũ thiên phú quá thấp, ngay cả phi thăng cũng là chuyện trong mơ sao có thể xứng với lão đạo!”
Bích Liên Thiên tôn không ngốc, sao lại không biết tâm ý của Đan Vũ Thiên tôn.
Có điều chênh lệch giữa hai người thực sự hơi lớn.
Bích Liên Thiên tôn không dám ra tay!
Từ xưa đến nay yêu xa luôn là bi kịch chứ đừng nói chi là yêu cách biệt hai giới.
Đến lúc đó lão ở tiên giới không thể xuống được chẳng phải sẽ hại người ta phải cô độc sao?
Hoặc là người ta cô độc như quả phụ, hoặc là mình bị đội nón xanh, tóm lại yêu xa thật sự chẳng phải chuyện gì hay ho.
Bạch Liên Thiên tôn khẽ cười một tiếng: “Đại sư huynh có thể nghĩ cách tìm cho Đan Vũ sư muội một viên Hỗn Độn Bổ Thiên Đan.”
“Đan này có thể thay đổi tư chất của Đan Vũ sư muội, phi thăng tiên giới không khó đâu!”
Bạch Liên Thiên tôn nhếch miệng, cười nhạo nói: “Nếu thật sự có Hỗn Độn Bổ Thiên Đan lão đạo ta tự ăn chẳng phải ngon hơn sao? Sao có thể chia cho người khác chứ?”
Đúng lúc này, bóng dáng Đan Vũ Thiên tôn xuất hiện trước mặt hai người.
Nàng ta nhìn thấy Bích Liên Thiên tôn trong mắt lộ tia vui mừng, ngay cả bước chân cũng trở nên nhanh nhẹn hơn rất nhiều.
Đâu còn giống một nhân vật Thiên Tôn cảnh, đây là một tiểu cô nương mới biết yêu mới đúng!
“Sở Hà sư huynh! Bạch Liên sư tỷ! Cuối cùng cũng tìm được hai người!”
Khóe miệng Bích Liên Thiên tôn giật giật: “Sao nàng ta cũng tới vậy?”
“Khụ khụ, sư muội, không còn sớm nữa.”
“Chăn mền lão đạo vẫn chưa thu dọn, xin cáo từ trước.”
Vừa dứt lời, Bích Liên Thiên tôn trực tiếp hóa thành một tia sáng biến mất ngay lập tức.
Bạch Liên Thiên tôn: “…”
“Sở Hà sư huynh, huynh định đi đâu?”
Đan Vũ Thiên tôn chạy đến bên cạnh Bạch Liên Thiên tôn thì chỉ còn thấy bóng lưng.
Điều này khiến nàng ta không khỏi cảm thấy mất mát: “Bạch Liên sư tỷ, sao Sở Hà sư huynh vừa gặp muội là bỏ đi vậy?”
“Có phải huynh ấy ghét muội không? Hay là muội đã làm điều gì sai?”
Bạch Liên Thiên tôn bất đắc dĩ nói: “Đan Vũ sư muội đừng nghĩ lung tung.
Có thể Đại sư huynh đang bận việc gì đấy thôi.”
Bạch Liên Thiên tôn nhìn theo bóng lưng Bích Liên Thiên tôn rời đi, trong lòng không kìm được thở dài.
Việc này chỉ có thể để Bích Liên Thiên tôn tự giải quyết, ai nhúng tay vào cũng vô ích.
Nghĩ tới đây, trong lòng Bạch Liên Thiên tôn cũng vô cùng bất đắc dĩ.
Chẳng phải mình cũng thế sao!
...