Chương 797: Thần Tiêu Tứ Kiệt: Ta muốn đấu với mười người! (3)
Linh khí cực phẩm bị thủng đủ chỗ, mất hai cái răng cửa, nói năng cũng không rõ.
Thiên kiêu Trung Châu hết hồn, cho dù bọn họ lên đấu cũng không khá hơn bao nhiêu!
Trương Vân Đình mỉm cười: "Đại sư huynh hơi quá đáng, đánh người ta liên tục tám mươi cái."
"Làm vậy được không? Như vậy không tốt sao, ta chỉ muốn dĩ hòa vi quý."
Mọi người nghe thấy lời này không nhịn được giật giật khóe miệng.
Làm vậy không được, vậy mà ngươi không ngăn sư huynh ngươi lại!
Một người vừa cười vừa nói dĩ hòa vi quý mà đánh thánh tử người ta đau đớn đến vậy.
Tin ngươi cái rắm!
Đúng là nham hiểm mà!
...
Ánh sáng tản ra, bóng dáng của Trương Vân Hi và Phương Thường tiếp tục xuất hiện.
Chỉ nhìn thấy một người bọn họ cầm Kim Hoàng Thánh Kiếm trong tay, người còn lại cầm Long Đảm Phách Vương Thương.
Khí thế của binh khí vô cùng uy lực, tản ra thánh uy mãnh liệt.
Ánh mắt của thiên kiêu Trung Châu khép hờ, quả thực là thánh khí!
Chả trách hai gã Thất đại thánh tử thua trận!
Làm sao linh khí cực phẩm có thể chống lại uy lực của thánh khí?
Thiên kiêu Trung Châu bước lên hỏi: "Vậy mà các ngươi sử dụng thánh khí?"
Thiên kiêu Đông Hoang hừ lạnh: "Dùng thánh khí thì có sao?"
"Một đám nghèo nàn, có bản lĩnh thì các ngươi cũng sử dụng đi!"
Thiên kiêu Đông Hoang không chút khách khí mà châm biếm ngược lại.
Trước đó họ bứt rứt, ngột ngạt đến vậy, nhưng cuối cùng thì đã hả dạ được cục tức trong bụng!
Thấy bộ dạng của hai gã thiên kiêu Trung Châu kia còn thê thảm hơn cả bọn họ, trong lòng họ rất thoải mái!
Đáng đời!
Ai cho tông môn của các ngươi khi dễ chúng ta vậy?
…
Thiên kiêu Đông Hoang âm thầm lo sợ, không ngờ hai người này có bản lĩnh thâm hậu và còn sử dụng cả thánh khí nữa.
Chẳng lẽ mấy năm nay Thần Tiêu Thánh Địa đã thoát nghèo và trở nên phú quý rồi?
Thiên kiêu Trung Châu khóe miệng co giật, còn bị thiên kiêu Đông Hoang trào phúng châm chọc một phen.
Lão bối thánh tử đời thứ nhất lấy ra hai kiện thánh khí đưa cho hai gã thánh tử: "Dùng thánh khí này dạy bảo bọn họ cho thật tốt!"
“Tôn nghiêm của Trung Châu không thể bị chà đạp!”
Các thánh địa ở Trung Châu có bản lĩnh thâm sâu khó lường, thánh khí của bọn họ cũng giống vậy.
Bất quá thánh khí không phải trò đùa, chúng thường được trang bị cho thánh tử thiên tôn cảnh và người đó còn phải là người nổi bật.
Lúc này, mấy người lão bối thánh tử không muốn nhìn thấy cảnh tôn nghiêm của Trung Châu bị Đông Hoang giẫm đạp, cho nên không tiếc mà lấy thánh khí cho hai gã Thất đại thánh tử mượn.
Hai gã Thất đại thánh tử cầm thánh khí trong tay, chợt thấy tự tin trở lại, cảm giác như được bắt đầu một lần nữa.
"Các vị đạo huynh yên tâm, ta nhất định sẽ cho bọn họ đẹp mặt!"
Hai gã Thất đại thánh tử cầm thánh khí tiếp tục xông lên, như muốn quay lại tràng tử!
Ầm ầm ầm!
Thùng thùng thùng!
Cũng không bao lâu, hai gã Thất đại thánh tử đã quay trở lại như cách cũ!
Chỉ là dáng vẻ có chút thay đổi.
Thất đại Huyền Thiên vốn chỉ sưng nửa bên mặt, nhưng bây giờ thì sưng đỏ cả bên còn lại.
Cái đầu sưng to như đầu heo!
Thất đại Cửu Dương còn thảm hại hơn nữa, cả hàng răng cửa đều bị rụng sạch.
Cho dù thay đổi thánh khí thì bọn họ vẫn không thể đánh bại hai người Phương Thường và Trương Vân Hi!
Liên tiếp bị thất bại, cộng thêm việc sống trong xã hội có tính đào thải này đã khiến hai gã Thất đại thánh tử gần như muốn khóc.
Ngay cả thiên kiêu Đông Hoang cũng không khỏi đồng cảm khi nhìn thấy cảnh này.
Thất đại Thần Tiêu hé hàm răng một chút, nói: "Haiz, đạo hữu cần gì phải vậy chứ!"
“Vậy mà không tiếc mất đi một hàm răng cửa, ta không nhịn nổi nha!”
“Ta cũng thiếu răng để nhai nhưng ngươi còn thiếu nhiều hơn ta!”
"Đây là nghĩa lớn! Thế hệ chúng ta không bằng!"
Thất đại Thần Tiêu giả vờ im lặng, nhưng không nhịn được cười trộm.
Hàm răng bị mất nhìn vô cùng nổi bật.
Thất đại Cửu Dương nổi giận đến mức mặt đỏ bừng, ngay cả lời nói cũng không rõ ràng: "Em gái nhà ngươi!"
Nhưng Thất đại Thần Tiêu đã nghe rõ, vẻ mặt thành khẩn: "Đúng vậy!"
"Người đang đánh trên bục kia chính là sư muội của ta!"
"Ọe!"
Thất đại Cửu Dương nôn ra máu, cũng không biết do bị đánh hay do tức giận.
...
Vòm trời trong sạch trở lại, cả Trương Vân Hi lẫn Phương Thường đều đầy lôi mang giống như thần linh quan sát rất nhiều thiên kiêu Trung Châu vậy.
"Đây là thiên kiêu Trung Châu sao? Là vậy à? Đúng là không chịu nổi một đòn!"
"Hãy tăng lên cấp thiên tôn đi!"
Hai người Trương Vân Hi và Phương Thường dùng Bổ Thiên Đan Hỗn Độn, cả thể chất lẫn thiên phú đều tăng đến mức giới hạn cao nhất.
Thực lực của bọn họ rõ ràng đã giỏi hơn các thiên kiêu bình thường.
Thiên kiêu Trung Châu Nguyên Anh cảnh hoàn toàn không thể uy hiếp được bọn họ!
Nghe lời nói của hai người, thiên kiêu Trung Châu tức giận, la lớn: "Thật là tiểu bối ngạo mạn!"
"Hôm nay ta sẽ cho các ngươi biết, làm người phải biết kính trọng!"
Lão nhất bối thánh tử của Trung Châu đứng ngồi không yên, nếu tiếp tục như vậy thì mặt mũi của thiên kiêu Trung Châu đều bị ném đi rồi!
Mười bóng người bước ra, bọn họ đều là lão bối thánh tử của các đại thánh địa với sức mạnh vô cùng phi thường, tu vi đạt đến thiên tôn sơ kỳ.
Mười người xuất hiện với uy thế kinh sợ, làm vòm trời biến sắc.
Từng đạo pháp tắc ngang dọc, thẳng vào cửu tiêu khiến mặt trời không còn ánh sáng, thiên địa không còn màu sắc.
Những lão bối thánh tử hết sức giận dữ, bắt đầu thúc giục toàn lực để trấn áp mạnh mẽ đám người đó!
"Sư huynh, sư tỷ ta đến hỗ trợ đây!"
Triệu Hạo xông lên, lửa thần hừng hực trên người hắn ta, biến thành Chu Tước bay lên trên, chấn ngâm cửu thiên.
Trương Vân Đình cũng đi chậm về phía trước, ngưng tụ ra dị tượng Thanh Long phối hợp tác chiến với Phương Thường và Trương Vân Hi.
Cuối cùng thì Thần Tiêu Tứ Kiệt đã hợp lực vào thời khắc này để chiến đấu với thiên kiêu Trung Châu!