Chương 804: Ngầu thế này, Vương mỗ giả được! (3)
Tề Thiếu Huyền Hóa Thần kỳ ra chiêu càng thêm thuần thục, chiến lực bạo phát ra cũng cường đại hơn!
“Tam Thập Tam Trọng Tử Khí Sơn Hà, ngưng!”
Tử Khí Đông Lai ba ngàn trượng sau lưng Tề Thiếu Huyền che hết bầu trời, mênh mông to lớn.
Tử khí mênh mông hóa thành sơn hà vô tận muốn áp chế bầu trời!
Mỗi lần công kích của Tề Thiếu Huyền đều dẫn theo tử khí vô tận, giống như núi thần thái cổ đè xuống, nặng như ngàn tấn!
Trong lúc nhất thời, Thạch Linh liên tục bị ép lui, hoàn toàn bị Tề Thiếu Huyền áp chế.
Thiên kiêu Trung Châu mặt mày kinh hãi nói: “Sao có thể như thế được!”
“Đấy là Bắc Vương Thế tử đấy!”
Mạnh như Bắc Vương Thế tử mà còn không thể đấu được với thiên kiêu Đông Hoang thế hệ này sao?
Rốt cuộc bọn hắn là thứ quái vật gì vậy?
Tử Phủ Thánh tử đời thứ bảy khí phách hiên ngang ngửa mặt lên trời cười to nói: “Bắc Vương thế tử thì sao, chẳng phải cũng bị tiểu sư đệ của ta áp chế sao?”
Cuối cùng Tử Phủ Thánh tử đời thứ bảy cũng hiểu vì sao Thánh tử những đời trước của Thần Tiêu thánh địa mặt mày lại vui vẻ như vậy.
Cái cảm giác nở mày nở mặt này thật sự sao mà sung sướng thế!
Lúc này, Vương Thần Hư ngồi không yên.
Hắn ta thấy Tề Thiếu Huyền bắt đầu tạo danh tiếng trên lôi đài hư không, trong lòng bắt đầu ngứa ngáy!
Không được!
Vương mỗ cũng phải giả ngầu mới được!
Trong lòng Vương Thần Hư vừa dâng lên suy nghĩ này thì hắn ta đã lập tức xông lên lôi đài hư không.
Hắn ta đứng chắp tay, dáng vẻ như cao nhân tuyệt thế quan sát Nam Vương thế tử nói: “Ngươi, lên đi!”
Trong lòng lão Vương nghĩ: Tiểu tử này có vẻ trầm mặc ít nói, chắc hẳn thực lực cũng không mạnh lắm.
Xem ra Vương mỗ ta hời to rồi, dù sao hồng cũng phải tìm quả mềm mà bóp chứ!
Hì hì!
Trận này, chắc chắn bổn Thánh tử giả ngầu thành công rồi!
Vương Thần Hư căn bản không suy nghĩ quá nhiều đã trực tiếp mở miệng khiêu chiến với Thạch Khuê!
“Muốn chết!”
Thạch Khuê lạnh lùng mở miệng, cả người hóa thành thần quang mênh mông mang theo khí thế to lớn xông lên lôi đài hư không.
Quanh người hắn ta luẩn quẩn huyền quang, sau lưng ngưng tụ ra hư ảnh Huyền Quy to lớn, vừa lên đài đã đột ngột lao về phía Vương Thần Hư.
Vương Thần Hư giật mình kêu lên, trong nháy mắt không kịp phòng bị, nói: “Mọe kiếp, Thiên Tôn hậu kỳ?”
Ai có thể ngờ cái tên trầm mặc ít nói này lại mạnh đến như vậy?
Uy thế này còn mạnh hơn cả Bắc Vương Thế tử!
Lần này chẳng lẽ Vương mỗ lại đụng phải cục sắt cứng rồi à!
Vương Thần Hư vừa kinh ngạc vừa không quên né tránh, trốn thẳng vào hư không.
Ầm!
Một mảng hư không lớn bị đụng nát khiến không gian cũng bắt đầu vặn vẹo.
Chỉ riêng cỗ uy thế này cũng đủ để diệt sát Thiên Tôn bình thường rồi!
Lông mày Thạch Khuê nhíu lại, cảm thấy không hề đánh trúng mục tiêu mà để hắn ta chạy trốn mất rồi.
Quả nhiên, trên một lôi đài hư không khác, bóng dáng Vương Thần Hư bước ra.
Có điều vẻ mặt hắn ta hơi khó coi, miệng không ngừng lầm bầm: “Cái con rùa đen này hung hăng quá!”
“Lực đạo này, định đánh bể phổi Vương mỗ luôn hay sao vậy?”
Mặc dù hắn ta có thể trốn vào hư không để tránh bị tổn thương nhưng ban nãy vì muốn giả ngầu phản ứng hơi chậm một chút nên bị dính dư ba khiến khí huyết cuộc trào.
Vị thế tử Trung Châu này thực lực tương đối không tầm thường.
Sắc mặt Thạch Khuê không thay đổi, lạnh lùng nói: “Cá chạch giảo hoạt!”
Khóe miệng Vương Thần Hư hơi giật giật: “Con rùa đen đừng có mà ngông cuồng, có tin Vương mỗ xử ngươi không?”
Nhưng Thạch Khuê chỉ liếc nhìn hắn ta rồi lại một lần nữa lao đến.
“Khốn kiếp, lại tới nữa à?”
“Bổn Thánh tử xử lý rùa đen ngươi!”
Vương Thần Hư ngưng tụ sức mạnh hư không, hóa thành lưỡi đao hư không hình tròn chói lọi.
Lưỡi dao hư không này xoay tròn cực nhanh, lóe ra thần uy khiến người ta sợ hãi!
Hắn ta nâng lưỡi đao hư không hình tròn lên đánh về phía Thạch Khuê, uy thế lạnh thấu xương đến cực điểm đủ để nứt đá gãy vàng.
Giọng Thạch Khuê âm trầm: “Bất Động Minh Vương Huyền Vũ Giáp.”
Hư ảnh Huyền Quy to lớn quét ngang hư không, dòng sông đen vô tận hóa thành màn sáng bao phủ lấy Thạch Khuê!
Lưỡi mác giao nhau, tia lửa bắn khắp nơi!
Lưỡi đao hư không hình tròn chém lên màn sáng nhưng không hề phá được phòng ngự.
Khóe miệng Vương Thần Hư run rẩy điên cuồng: “Không phải chứ!”
“Con rùa đen này có cần cứng đến như vậy không!”
Trước mắt Vương Thần Hư choáng váng, ngay cả sức mạnh hư không cũng không thể phá được phòng ngự của Thạch Khuê thì còn chơi tiếp cái quái gì nữa!
Thạch Khuê không ngừng công kích, huyền quang trong cơ thể sáng chói ngưng tụ ra Huyền Quy to lớn phóng về phía Vương Thần Hư.
Huyền Quy to lớn giống như thiên thạch rơi xuống đụng nát hư không vô tận, sức mạnh cực kỳ kinh khủng!
“Ta trốn đây!”
Vương Thần Hư có thể cảm nhận được công kích kinh khủng của Thạch Khuê, vội vàng trốn vào hư không tránh né công kích!
Trong lúc nhất thời hắn ta bị ép phải trốn đông trốn tây, nhảy lên nhảy xuống trên lôi đài hư không.
Thiên kiêu Đông Hoang đều im lặng nhìn Vương Thần Hư, trên trán đầy vạch đen.
Các đời Thái Hư thánh tử đều che mặt, không đành lòng nhìn thẳng.
Mắt mặt quá đi mất!
Thánh tử nhà khác đều chèn ép thiên kiêu Trung Châu!
Chỉ có nhà mình, bị người ta đè xuống đánh!
Tiểu sư đệ, ngươi đang làm trò cười đúng không?
…
Tề Thiếu Huyền chiến đấu với Thạch Linh càng lúc càng kịch liệt.
Tam Thập Tam Trọng Tử Khí Sơn Hà trấn áp bầu trời, thể hiện ra tư thái vô địch.
Y một tay điều khiển Tử Khí Sơn Hà, một tay huy động Phương Thiên Long kích thôi động chiến kỹ vô song Chân Long Đế kinh, Côn Bằng pháp phát huy một cách cực kỳ tinh tế.