Chương 805: Thẩm mỗ muốn khiêm tốn mà sao khó quá vậy! (1)
Thần năng vô tận phun trào giống như con sóng lớn đánh cho Thạch Linh phải hoài nghi nhân sinh.
Tiểu tử này là cái quỷ gì vậy?
Vừa đột phá Hóa Thần kỳ đã có được sức chiến đấu cỡ này sao?
Bổn điện hạ đường đường là cường giả Hóa Thần trung kỳ mà lại bị một tên tiểu tử vừa đột phá Hóa Thần kỳ đánh đến mức này?
Đùa cái gì vậy?
Chẳng lẽ hôm nay ra khỏi nhà không xem hoàng lịch nên gặp phải quỷ rồi?
Nếu không phải Thạch Linh tận mắt chứng kiến Tề Thiếu Huyền từ Nguyên Anh đột phá Hóa Thần thì chắc hắn ta còn cho rằng đây là một lão quái Hóa Thần kỳ đỉnh phong nào đó giả dạng thiếu niên để trêu đùa hắn ta!
Có điều hắn ta rất mau chóng hoàn hồn trở lại, bắt đầu điều động sức mạnh phản kích.
Thạch Linh thân là Bắc Vương Thế tử, thực lực dĩ nhiên không yếu, từ trước đến nay đều nghiền ép đối thủ, xưng tôn với tư thế vô địch!
Chưa hề có ai có thể ác chiến với hắn ta lâu như vậy, thậm chí còn áp chế hắn ta.
Ý chí chiến đấu trong lòng Thạch Linh trong nháy mắt được nhen nhóm!
Tia sáng vàng quanh người hắn ta nở rộ giống như ánh sáng mặt trời chói chang chiếu thẳng tầng mây khiến bầu trời thất sắc.
Dị tượng Kim Sí Đại Bằng che khuất bầu trời, tiếng thét dài vang vọng trời đất đánh tan tử khí đầy trời, Tam Thập Tam Trọng Tử Khí Sơn Hà cũng vỡ nát!
Ánh mắt Tề Thiếu Huyền hơi sững lại, y cảm nhận được khí tức của Thạch Linh đang thay đổi.
Hắn ta như một con hung thú Thái Cổ, khí thế cực kỳ hung hãn!
Thạch Linh thoát khỏi sự áp chế của Tử Khí Sơn Hà, toàn thân đắm mình trong kim quang, như vị thần hạ phàm.
Hắn ta bình tĩnh nhìn Tề Thiếu Huyền, ánh mắt đầy mãnh liệt nói: “Ngươi rất mạnh, có thể chiến đấu được với Thiên tôn bình thường.”
“Đáng tiếc, ngươi gặp ta!”
“Trận chiến này, ngươi bại chắc rồi!”
Thạch Linh vung Càn Khôn Nhật Nguyệt Đao trong tay lên, quét ngang bầu trời.
Trong phút chốc thần mang phun trào, sức mạnh nhật nguyệt lưu chuyển không ngừng xen lẫn với kim quang lóa mắt.
Từng con Kim Sí Đại Bằng màu vàng rực rỡ lưu chuyển trên thân Càn Khôn Nhật Nguyệt Đao, uy thế càng thêm mãnh liệt, không thể đỡ nỗi!
“Thiên Bằng Cửu Trảm!”
Thạch Linh nhún người nhảy lên, hợp thành một thể với Càn Khôn Nhật Nguyệt Đao, giống như Thiên Bằng phụ thể vung cánh thần lên đánh nát sơn hà!
Từng đao khí màu vàng rực rỡ được chém ra, xuyên qua lôi đài hư không, đánh nát hư không, cực kỳ kinh người.
“Đánh hay lắm!”
Quang mang của con ngươi màu tím chỗ mi tâm Tề Thiếu Huyền bùng nổ, một tia tử quang sáng chói từ chỗ mi tâm bắn ra công phạt dị tượng Thiên Bằng.
Tử Đồng Kiếp Quang nổ ầm mang theo vĩ lực vô thượng va chạm với Thiên Bằng Cửu Trảm, không ngừng khiến nó phải phân giải, tiêu tan rồi bị chôn vùi!
Động tác của Tề Thiếu Huyền vẫn chưa dừng lại, sau lưng diễn hóa ra dị tượng Côn Bằng và dị tượng Long Thần, cả hai đan xen lượn lờ với nhau, lao vào Phương Thiên Long kích!
Giờ khắc này, khí tức của Tề Thiếu Huyền trở nên vô cùng mạnh mẽ, giống như chiến thần chấp chưởng sát phạt, sắp phán quyết tội của trời đất!
“Côn Bằng Long Thần Trảm!”
Tề Thiếu Huyền thét dài một tiếng, Phương Thiên Long kích quét ngang hư không, khuấy động ra sức mạnh Côn Bằng Long Thần, khí thế chấn động Bát Hoang!
Ầm!
Thần mang nổ tung, pháp tắc hỗn loạn!
Thần uy mênh mông xé rách chân trời, khuấy đảo thiên khung, đánh cho trận pháp phòng hộ thủng một lỗ lớn.
Trên mặt tất cả thiên kiêu ở đây tràn đầy kinh hãi, khó có thể tin được.
Trận pháp phòng hộ của lôi đài hư không này là do đạo sư Thiên Tôn cảnh đỉnh phong bố trí, rất ít người có thể đánh vỡ!
Nhưng bây giờ dư ba chiến đấu của Tề Thiếu Huyền và Bắc Vương Thế tử lại kinh khủng như vậy, điều này khiến người ta cảm thấy run rẩy!
Tất cả mọi người không khỏi mong đợi, rốt cuộc trận chiến này ai thắng ai thua?
Lôi đài hư không khôi phục lại sự sáng sủa, dị tượng Kim Sí Đại Bằng dũng mãnh kia đang bị dị tượng Côn Bằng Long Thần thôn phệ, kim mang ảm đạm!
Ầm!
Một tiếng nổ lớn vang lên!
Bắc Vương Thế tử Thạch Linh tung ầm vào lôi đài hư không khiến lôi đài thủng một lỗ lớn.
Đồng Tước đài lớn như vậy bây giờ hoàn toàn im ắng!
Thiên kiêu Trung Châu hai mắt sững sờ, không thể nào tin được.
Không phải đấy chứ!
Bắc Vương Thế tử thua?
Thiên kiêu Đông Hoang thế hệ này mạnh đến thế sao?
Chẳng lẽ địa vị thiên kiêu Đông Hoang sẽ nghịch chuyển từ thế hệ này?
Tắc Hạ học cung chính là nơi hội tụ thiên kiêu ngũ vực, nhưng cường đại nhất vẫn luôn là thiên kiêu Trung Châu.
Cường giả thiên kiêu Trung Châu xuất hiện tầng tầng lớp lớp, thực lực hùng hậu, có địa vị vương giả không thể rung chuyển ở Tắc Hạ học cung!
Nhưng bây giờ thiên kiêu Đông Hoang thế hệ này xuất thế đã khiến bọn họ nảy sinh cảm giác nguy cơ đầy mãnh liệt!
“Nam Vương thế tử điện hạ nhất định có thể giành được thắng lợi!”
Thiên kiêu Trung Châu ký thác hết hy vọng vào Nam Vương Thế tử.
Tình hình chiến đấu rất rõ rệt, Thái Hư thánh tử không hổ là Thái Hư, bị Nam Vương Thế tử đánh như chó rơi xuống nước, chỉ biết cuống quít chạy trốn, không hề có đường đánh trả!
Trận chiến này đã nắm chắc thắng lợi trong tay!
Nam Vương Thế tử Thạch Khuê nhìn thấy Thạch Linh thua liền nhíu mày.
Tình hình này cực kỳ bất lợi với thiên kiêu Trung Châu, nhất định phải có người đứng ra, mới có thể giành lại được thể diện!
Thạch Khuê không muốn lãng phí thời gian, y muốn nhanh chóng đánh bại Vương Thần Hư!
Gừ!
Huyền Quy ngửa đầu gào rít với bầu trời, huyền hà vô tận phun trào ập đến với khí thế phô thiên cái địa.