Chương 806: Thẩm mỗ muốn khiêm tốn mà sao khó quá vậy! (2)
Thạch Khuê muốn ngăn cách mảnh hư không này khiến Vương Thần Hư không thể nào dựa vào sức mạnh hư không để bỏ chạy.
Trong vòm trời, huyền hà vô tận trút xuống, pháp tắc vờn quanh phong tỏa trời đất, hoàn toàn đông cứng hư không này.
Sắc mặt Vương Thần Hư khẽ biến đổi, cảm ứng được hư không bị phong cấm nên không thể không toàn lực ứng đối.
Vương Thần Hư gầm nhẹ: “Con rùa già kia, ngươi đang ép ta đấy!”
“Hư không nhất mạch không thua kém ai đâu!”
“Hóa Thần cảnh, phá!”
Có thể vì cảm nhận được sự cường đại của Thạch Khuê, hoặc là vì không muốn thua kém Thiên Tru kiếm, cuối cùng Vương Thần Hư cũng sốt ruột, không còn giấu tài nữa!
Hắn ta thôi động pháp quyết, trong cơ thể có thần quang sáng chói quẩn quanh, thần hà bốn phía, chiếu rọi bầu trời!
Sau lưng chiếu ra một hư ảnh, vô hình vô ảnh nhưng lại tản ra khí tức khiến người ta sợ hãi.
Dường như chỉ cần chạm phải thì sẽ lập tức rơi vào vực sâu vô tận!
Hư không đang rung chuyển, không ngừng vặn vẹo giao hội, tạo dựng ra không gian kỳ diệu rồi lại đều vỡ nát.
Huyền hà mênh mông dưới hư không phun trào kia hoàn toàn vỡ vụn.
Đại đạo hư không thâm ảo huyền diệu, điều khiển sức mạnh trời đất, ẩn chứa pháp tắc đại đạo, người bình thường khó mà chạm đến, nhưng Vương Thần Hư có Hư Không Thần Thể, trời sinh đã có thể điều khiển được sức mạnh hư không!
Sức mạnh hư không vô tận giống như pháp tắc đang trút xuống phóng hết vào trong cơ thể Vân Tu tông khiến quanh người hắn ta lởn vởn thần quang pháp tắc, ngay cả cơ thể cũng trở nên vô cùng hư ảo giống như không tồn tại trên mảnh trời đất này!
Ầm!
Một cỗ khí tức mênh mông vô tận phát ra bay lên chín tầng mây khiến thiên khung đảo lộn!
Giờ khắc này Vương Thần Hư đã đột phá Hóa Thần kỳ!
Thoải mái quá!
Yêu quá, yêu quá!
Đây chính là Hóa Thần kỳ sao?
Không chỉ khiến thực lực Vương mỗ tăng thêm mà ngay cả thọ nguyên cũng tăng lên ba ngàn năm!
Đây chính là ba ngàn năm đấy!
Vương mỗ lại có thể khắc mệnh!
Vương Thần Hư hưng phấn nhìn Thạch Khuê: “Rùa già kia, xem Vương mỗ gọt ngươi này!”
Thêm ba ngàn năm tuổi thọ, Vương Thần Hư lại cảm thấy hắn ta ổn rồi!
Hắn ta vừa ra tay đã dùng năm mươi năm tuổi thọ, hóa thành trường đao hư không chém về phía Thạch Khuê.
Công kích của khắc mệnh hoàn toàn khác, nó khiến Thạch Khuê Hóa Thần hậu kỳ cảm thấy nguy cơ dày đặc.
Thạch Khuê ngưng tụ ra dị tượng Huyền Quy, hóa thành Huyền Vũ khôi giáp, ngăn cản trường đao hư không này!
Keng!
Tia lửa bắn ra khắp nơi, trên mai rùa xuất hiện vết đao rõ rệt.
Nhưng rõ ràng là còn lâu mới có thể chém mai rùa này vỡ vụn.
Hai mắt Vương Thần Hư trừng lớn, nói: “Móa, con rùa già này sao mà cứng quá vậy?”
Thạch Khuê ký kết khế ước với Bắc Hải Huyền Quy nhất tộc, tu luyện Huyền Quy Đế kinh, lực phòng ngự kiên cố vô song.
Dù là Thiên Tôn đỉnh phong bình thường cũng không thể phá vỡ được phòng ngự của y.
Mặc dù Vương Thần Hư vừa đột phá Hóa Thần kỳ, lại khắc năm mươi năm mệnh nhưng muốn phá vỡ được phòng ngự vẫn khá khó khăn.
Đám thiên kiêu Trung Châu bên cạnh thở phào một hơi. Bọn họ còn tưởng Vương Thần Hư này cũng mạnh như Tề Thiếu Huyền, sau khi đột phá Hóa Thần kỳ là có thể chèn ép đánh bại Thạch Khuê!
Quả nhiên, tên này chỉ giỏi chọc cười thôi!
Trong lúc Vương Thần Hư sững sờ, Thạch Khuê đã tiến đến, tung một cú Bá Vương Thần Quyền đấm cho hắn ta bay ra ngoài.
Tề Thiếu Huyền lạnh lùng lườm Vương Thần Hư: “Ngớ ngẩn!”
Vương Thần Hư lập tức giận dữ, nhảy cỡn lên nói: “Họ Tề kia bớt xem thường người khác đi, hôm nay Vương mỗ sẽ nói cho ngươi biết Hư Không nhất mạch không hề thua kém ai!”
“Hư Không Đại Thủ Ấn!”
Thần mang quanh thân Vương Thần Hư bộc phát, cuồn cuộn dâng lên.
Sức mạnh hư không không ngừng phun trào, ngưng tụ ra một dấu tay vô cùng to lớn!
Hư Không Đại Thủ Ấn vắt ngang hư không, trấn áp trời đất mang theo pháp tắc vô tận rủ xuống!
Vẻ mặt Thạch Khuê biến đổi, cảm nhận được một sự run rẩy xuất phát từ tận đáy lòng mình!
Y liền dùng sức mạnh Huyền Quy, thôi động đến cực hạn, Bất Động Minh Vương Huyền Vũ Giáp ngưng tụ thành một mai rùa đen nhánh bao trùm sau lưng Thạch Khuê.
Phía trên mai rùa có những đường vân vừa cổ xưa vừa thần bí, ẩn chứa uy năng lớn không thể phá vỡ!
Sau đó cả người Thạch Khuê rụt vào trong, dựa vào sức mạnh của mai rùa để chống đỡ Hư Không Đại Thủ Ấn!
“Mặc cái mai rùa đen đó thì sao chứ, Vương mỗ vẫn đánh!”
Vương Thần Hư mặt không đổi sắc, huy động Hư Không Đại Thủ Ấn đánh mạnh xuống mai rùa!
Răng rắc!
Mai rùa Huyền Quy kiên cố vô song lại bị Hư Không Đại Thủ Ấn đánh cho đầy vết nứt, cuối cùng nổ tung.
“Phụt!”
Miệng Thạch Khuê phun ra một ngụm máu tươi, cơ thể bay ra xa, khí tức yếu đuối.
Nếu không phải cuối cùng Vương Thần Hư thay đổi phương hướng công kích, tránh nơi yếu hại thì e Nam Vương Thế tử đã bị một tát này đánh chết rồi!
Uy lực của một tát này rõ ràng đã vượt qua cực hạn của Thiên Tôn cảnh!
Có thể so với Thánh giả!
Vương Thần Hư nhìn thấy Thạch Khuê thua cũng không vui mừng gì mà đau lòng đến mức khóe miệng run rẩy.
Thọ nguyên của Vương mỗ!
Năm trăm năm, ròng rã năm trăm năm đấy!
Vừa khắc một cái là hết ngay!
Vương mỗ còn chưa kịp sướng thì đã khô máu rồi!
Không được, mệnh đã khắc rồi thì sao không giả ngầu đến cùng luôn chứ?
Vương Thần Hư ra vẻ cao ngạo, lạnh lùng nói: “Chỉ là Hóa Thần hậu kỳ, Vương mỗ có thể phá trong nháy mắt!”
“Tề Thiếu Huyền, ngươi có thấy không?”
‘Ngày thường Vương mỗ không so đo với ngươi, nếu đánh thật thì sẽ một tát đập chết ngươi rồi!”
Nói đến đây, Vương Thần Hư không kìm được cười ngây ngô!
Thoải mái!
Quá sung sướng!
Giả ngầu sướng quá, giả ngầu thoải mái quá!
Chả trách tiểu tử Tề Thiếu Huyền này thích giả ngầu đến thế!
Cảm giác này, yêu yêu quá!