Ta Không Phải Con Trai Của Khí Vận

Chương 807: Thẩm mỗ muốn khiêm tốn mà sao khó quá vậy! (3)

Chương 807: Thẩm mỗ muốn khiêm tốn mà sao khó quá vậy! (3)
­ ­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­­­ ­ ­ ­­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­­­ ­ ­­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­­­ ­ ­­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­­­ ­ ­­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­­­ ­ ­­­ ­ ­ ­­ ­­ ­ ­
“Ngu xuẩn!”
Tề Thiếu Huyền ngoài miệng thì mắng thế nhưng trong lòng cũng âm thầm kinh hãi.
Họ Vương này quả nhiên là kình địch tranh đoạt vị trí cường giả đệ nhất thiên hạ của Tề mỗ!
Còn những thiên kiêu Trung Châu khác thì đã đứng sững ngay tại chỗ.
Bọn họ không thể ngờ ngay cả Nam Vương thế tử cũng bại!
Hơn nữa, còn thất bại nhanh hơn cả Bắc Vương Thế tử.
Chỉ một cái tát, một cái tát đã tát bay y.
Trận chiến này, bọn họ thua trắng rồi!
Thiên kiêu Trung Châu bất lực cúi đầu, tâm thần dao động!
Bọn họ vốn định dùng uy thế tuyệt đối trấn áp thiên kiêu Đông Hoang, thật sự không ngờ lên mặt không thành còn bị tát sấp mặt.
Còn thiên kiêu Đông Hoang ai nấy đều nở mày nở mặt, vui mừng khôn xiết.
Từ khi bọn họ vào Tắc Hạ học cung tới giờ chưa bao giờ được vẻ vang thế này.
Nhất là Thánh tử Tử Phủ thánh địa, Thái Hư thánh địa các đời trong lòng cực kỳ đắc ý!
Không hổ là tiểu sư đệ, đúng là đã lấy lại thể diện cho sư huynh, sau này ra ngoài có cái để khoác lác rồi!
Nhất mạch chúng ta cuối cùng cũng có người tỏa sáng, sư huynh các đời cũng hãnh diện hẳn lên!
Nam Vương Thế tử và Bắc Vương Thế tử nhìn nhau nhìn một cái, trên mặt đều lộ ra vẻ trịnh trọng.
Cách giáo dục hậu bối của Đại Hoang Tiên triều rất nghiêm khắc.
Mặc dù bọn họ bị đánh bại nhưng không hề ghi hận!
Thạch Linh tiến lên chắp tay nói: “Hai vị đạo hữu tuổi còn trẻ đã có thực lực như thế, Thạch mỗ bội phục!”
“Với thiên tư của hai vị đạo hữu chắc chắn là tồn tại tuyệt đỉnh của Đông Hoang!”
“Ngày khác có cơ hội, hi vọng sẽ cùng hai vị luận bàn.”
Có thể dùng tu vi Hóa Thần sơ kỳ đánh bại bọn họ đủ để chứng minh thiên tư hai người cường đại cỡ nào.
Từ trước đến nay Đại Hoang Tiên triều luôn giữ nguyên tắc lôi kéo những thiên kiêu tuyệt thế như vậy!
Nam Vương thế tử cùng Bắc Vương thế tử thân là huyết mạch hoàng thất dĩ nhiên nắm rõ điểm này.
Vương Thần Hư hơi sững sờ, hắn ta không ngờ hai vị đại thế tử lại độ lượng đến vậy!
Bọn họ vừa mới đánh hai người một trận mà người ta không hề tức giận sao?
Nhưng hình như nhìn ánh mắt của họ không giống giả vờ, cũng không phải giả tạo.
Ừm, hai tên này phách lối thì phách lối nhưng cũng quang minh lỗi lạc.
Chẳng ai ra tay đánh người mặt cười, Vương Thần Hư cười nói: “Đâu có đâu có, chúng ta so với Thần Tiêu Thánh tử đúng là khác nhau một trời một vực!”
“Vương mỗ trong tay Thẩm huynh, chẳng chống lại được một chiêu!”
Vương Thần Hư tâng bốc đã thành quen nên vừa mở miệng đã bắt đầu thói cũ rồi.
Các thiên kiêu Trung Châu đứng bên nghe nói như thế, lập tức hoài nghi nhân sinh!
Không phải chứ?
Thần Tiêu Thánh tử thật sự mạnh như vậy sao?
Khóe miệng Nam Vương Thế tử và Bắc Vương Thế tử thì điên cuồng run rẩy.
Hai người các ngươi không sống được một chiêu trong tay Thần Tiêu Thánh tử?
Vậy chẳng phải bọn ta còn chẳng sống được nửa chiêu sao?
Chẳng lẽ Thần Tiêu Thánh tử đã độ kiếp thành thánh?
Bắc Vương thế tử bán tín bán nghi, hắn ta có cảm giác Vương Thần Hư đang khoác lác lên mặt, nhưng không có chứng cứ.
Nhưng mà, Thần Trung Thiên cũng bước ra, cảm thán nói: “Thẩm huynh anh tư cái thế, chúng ta còn lâu mới bì kịp!”
“Ngay cả Lục Kiếp Chân Thánh còn bị Thẩm huynh một búa đập bay, ngươi nói có mạnh hay không?”
Nhắc đến Thẩm Thiên trên mặt Tề Thiếu Huyền cũng đầy vẻ bội phục.
Kiêu ngạo như y mà cũng từ bỏ việc đọ sức với Thẩm Thiên rồi.
Vị trí đứng đầu Đông Hoang đã không còn trông chờ được, vậy thì lập chí trở thành đệ nhất thiên hạ đi!
“Thần Tiêu Thánh tử một búa đập bay Chân Thánh?”
“Quá kinh khủng!”
Thiên kiêu Trung Châu hít một hơi lạnh, trong lòng đầy kinh hãi!
Tồn tại bậc này sao bọn họ có thể trêu chọc được!
Thạch Linh và Thạch Khuê nhìn nhau một cái, họ đều nhìn thấy tia sợ hãi trong mắt đối phương.
Với thực lực của Tề Thiếu Huyền và Vương Thần Hư thì không cần thiết phải nói dối.
Nếu đúng như lời bọn họ nói thì chắc chắn Thần Tiêu Thánh tử là cường giả Độ Kiếp kỳ!
Dầu gì cũng phải là dạng chí tôn cực đạo thiếu niên như Thạch Thiên Tử.
Lúc trước nếu bọn họ khiêu chiến Thần Tiêu Thánh tử, chỉ sợ là sẽ còn thất bại thảm hại hơn.
Thẩm Thiên nghe thấy hai người thổi phồng mình thì khóe miệng giật giật.
Lão Tề à, ngươi học cái gì không học, lại đi học nịnh nọt vậy?
Ngươi không thể để bổn Thánh tử làm một mỹ nam tử khiêm nhường sao?
Lúc này, Thạch Linh cùng thạch Khuê đã đi tới, chắp tay với Thẩm Thiên: “Thần Tiêu Thánh tử, chúng ta lúc trước có nhiều mạo phạm, mong huynh đừng trách!”
“Không ngờ ngay cả Lục Kiếp Chân Thánh cũng bị Thẩm huynh đánh lui, quả là nhân trung chi long, chúng ta bội phục!”
Thẩm Thiên lau mồ hôi, bất đắc dĩ nói: “Hai vị thế tử khách khí, Thẩm mỗ chỉ may mắn mà thôi, Chân Thánh đấy cũng chưa hề dùng toàn bộ thực lực!”
Phải khiêm nhường, phải hèn mọn phát triển mới là vương đạo!
Thạch Linh lắc đầu: “Thẩm huynh không cần khiêm tốn, có thể đánh lui Chân Thánh thì phải có bản lĩnh!”
“Với phong thái của Thẩm huynh chắc chắn dương danh thiên hạ!”
Thạch Khuê gật đầu: “Ta cũng cảm thấy vậy!”
Thực lực Chân Thánh cường đại cỡ nào, cho dù không dùng toàn lực cũng không phải tồn tại Thiên Tôn cảnh có thể rung chuyển được!
Thần Tiêu Thánh tử không chỉ có thể rung chuyển mà còn một búa đánh bay, đúng là quá mạnh rồi!
Trong lòng hai vị đại thế tử đều nảy sinh ý định lôi kéo.
Nếu bọn họ có thể kéo Thẩm Thiên về Đại Hoang Tiên triều chắc chắn sẽ được ban thưởng!
Đây là thiên kiêu tuyệt thế, chỉ cần không vẫn lạc, tương lai nhất định trở thành tồn tại đứng đầu ngũ vực!
Giờ còn không tranh thủ kết giao, giờ còn không lấy lòng nịnh nọt thì còn chờ lúc nào?
Trong lúc nhất thời, vô số người bắt đầu cất lời nịnh nọt Thẩm Thiên.
Thẩm Thiên có thể làm sao, chỉ có thể liều mạng nói may mắn.
Nhưng như vậy chẳng những khiến mọi người khinh thường hắn mà ngược lại càng làm họ có cơ hội tâng bốc hắn hơn!
“Thần Tiêu Thánh tử thế hệ này không chỉ có thực lực cường đại mà còn khiêm tốn như vậy, đúng là hiếm có.”
“Chưa tới trăm tuổi đã giết được Lục Kiếp Chân Thánh, tiền đồ vô lượng!”
“Không biết so với Thạch Thiên Tử Điện hạ thì ai mạnh hơn?”
“Cho dù là Thiên tử Điện hạ cũng không thể giết được Lục Kiếp Chân Thánh đâu!”
Thẩm Thiên: ???
Tuyệt vọng.
Mấy người này không nghe hiểu tiếng người hả?
Bổn Thánh tử muốn khiêm tốn một chút sao mà khó quá vậy!

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất