Chương 808: Thần Tiêu Thánh tử, lòng mang thiên hạ! (1)
Trên lôi đài hư không, cuộc chiến của mười đại Thiên Tôn với Thần Tiêu tứ kiệt đã sắp kết thúc.
Thần Tiêu tứ kiệt đứng ngạo nghễ giữa hư không, tắm rửa trong lôi đình thần quang, anh tư vô địch như thần như ma!
Bọn hắn chiếm cứ một phương, dẫn dắt thần lôi của trời đất biến lôi đài thành một biển sấm chớp, như muốn tiêu diệt cả trời đất.
Từng tia Hỗn Nguyên Thần Lôi trút xuống, lôi quang vô tận bao trùm bầu trời, trời đất trở nên u ám, nhật nguyệt trở nên thất sắc.
Cuồng lôi cuộn trào, thần mang tứ tán!
Màn sáng do mười đại Thiên Tôn dùng Thánh khí liên thủ tạo ra bị đánh đến mức rung lên kịch liệt không ngừng.
Xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt!
Tia sấm bắn khắp nơi giống như Lôi Thần gào thét.
Cuối cùng mười đại Thiên Tôn cũng cạn kiệt sức lực, tinh khí trên người gần như bị tiêu hao sạch sẽ.
Rắc rắc!
Màn sáng Thánh khí bị đánh nát, vô số tia sấm chớp đã xuyên được vào trong, bắn ra tiếng lách tách, điện xà bay múa.
Trong chốc lát, mười Đại Thiên Tôn bị Thần Tiêu Thiên Lôi trận bao phủ.
Đợi sau khi tia sấm chớp kia tiêu tan hết thì mười đại Thiên Tôn đã nằm trên mặt đất, tóc tai dựng đứng.
Mặt họ bị cháy đen, miệng phun ra khói trắng, cơ thể không ngừng run rẩy!
Trận chiến này mười đại Thiên Tôn đã hoàn toàn bại trận!
Thần Tiêu tứ kiệt chậm rãi đáp xuống đất, đứng ngạo nghễ trước mặt thiên kiêu Trung Châu.
“Xin hỏi, còn có ai muốn lên đài chỉ giáo nữa không?”
“Còn có ai không?!!”
Tất cả những thiên kiêu Trung Châu nhìn Thần Tiêu tứ kiệt như thần như ma kia thì ánh mắt đều ánh lên tia phức tạp.
Thực lực đệ tử Thần Tiêu thế này này mạnh quá!
Không chỉ có Thần Tiêu tứ kiệt đấu vượt cấp mười chọi bốn mà còn có Thần Tiêu Thánh chủ có thể treo cả Lục Kiếp Chân Thánh lên đánh.
Khí vận của trời đất đúng là đã tụ hết ở Thần Tiêu, thế này thì các Thánh địa lkhacs còn chơi cái cộng lông gì nữa!
Nói thật ra thì đây nào phải luận bàn, rõ ràng chủ đề hôm nay là tạo danh tiếng cho Thần Tiêu mà!
Các người mạnh như vậy thật sự không thấy ngại sao?
Rất nhiều thiên kiêu Trung Châu khóc không ra nước mắt, sĩ khí trong nháy mắt rơi xuống đáy cốc.
Đồng thời, trong lòng bọn họ cũng đang than thầm: “Thiên kiêu Đông Hoang quật khởi rồi, đúng là thế không đỡ nỗi!”
Mấy ngàn năm đến nay, luận bàn thiên kiêu cùng thế hệ, thiên kiêu Trung Châu luôn áp chế thiên kiêu Đông Hoang.
Nhưng mà thiên kiêu Đông Hoang đời này quá yêu nghiệt, ngay cả Thánh tử lão bối còn có thể treo lên đánh được, điều này đúng là trước nay chưa từng có.
Bắc Vương thế tử Thạch Linh nhìn Thần Tiêu tứ kiệt khí thế bức người, ánh mắt lộ ra tia chấn động.
Mặc dù thực lực Thần Tiêu tứ kiệt hiện tại một chọi một còn lâu mới bằng hắn ta nhưng hắn ta biết rõ thiên phú của bốn người này cực cao.
Nếu hắn ta áp chế tu vi xuống Nguyên Anh kỳ đối đầu với bất kỳ ai trong số Thần Tiêu tứ kiệt này chỉ e đều không thể nắm chắc phần thắng.
Bốn vị thiên kiêu này nếu đặt ở Thánh địa khác chắc chắn vị nào cũng là nhân tuyển hàng đầu của vị trí Thánh tử.
Thậm chí có vài Thánh địa mấy ngàn năm nay vẫn chưa có được truyền nhân Thánh tử nào ưu tú như vậy.
Còn ở Thần Tiêu thánh địa, những người này lại cùng nhau xuất hiện.
Hơn nữa còn đoàn kết như vậy, đúng là khiến người ta phải tò mò.
Rốt cuộc Thánh tử phải kinh tài tuyệt diễm nhường nào mới có thể trấn áp được bọn họ?
Không thể tưởng tượng được!
Thạch Linh hít sâu một hơi: “Thần Tiêu thánh địa nhân tài xuất hiện lớp lớp, Thạch mỗ hôm nay được mở rộng tầm mắt rồi!”
Hắn ta là người nổi bật nhất trong số những thiên kiêu Trung Châu ở đây, vậy mà lại bị người ta vượt cấp đánh bại.
Sự cường đại của thiên kiêu Đông Hoang thế này này tuyệt đối không thể nào nghi ngờ được.
“Thẩm huynh, chúng ta xin cáo từ trước!”
Thạch Linh chuẩn bị rời đi.
Lúc trước bọn họ nảy sinh mâu thuẫn với thiên kiêu Đông Hoang là để trút giận cho Kim Hoàng các.
Bây giờ thiên kiêu Trung Châu đều chiến bại, bọn họ chẳng còn mặt mũi đâu để đứng đây nữa.
Nhưng bọn họ còn chưa ra khỏi Đồng Tước các thì lại bị Thẩm Thiên cản lại.
Trong lòng Thạch Linh căng thẳng: “Thẩm huynh, còn có gì chỉ giáo?”
Nghe nói Thần Tiêu thánh địa có Bích Liên trưởng lão mỗi lần sau khi đánh nhau xong chắc chắn sẽ giả vờ ăn vạ, lừa đảo, cướp bóc.
Thần Tiêu Thánh tử đời đầu Nhạc Vân Đức đã học hỏi gần như đầy đủ thói này.
Vị Thần Tiêu Thánh tử đời thứ mười Thẩm Thiên không phải cũng chung niềm đam mê về phương diện này đấy chứ?
Nghĩ tới đây, Thạch Linh cảnh giác nhìn Thẩm Thiên.
Tuy nhiên hắn ta lại nhanh chóng từ bỏ, bởi vì hắn ta bất đắc dĩ phát hiện, hình như mình căn bản không thể nào phản kháng được.
Chưa nói đến chuyện nghe nói vị trước mặt từng đánh chết Lục Kiếp Chân Thánh mà chỉ riêng những tiểu đệ kia của hắn liên thủ lại cũng đủ khiến đám Thạch Linh không có kết quả tốt đẹp rồi.
Nếu Thẩm Thiên thật sự muốn, đám Thạch Linh có thể không cho sao?
Ôi, xem ra chỉ có thể nhận thua thôi.
Thẩm Thiên không biết trong lòng Thạch Linh đang gieo tiếng xấu cho mình. Hắn gọi thiên kiêu Trung Châu lại mục đích rất đơn giản, đó là kết thiện duyên.
Tuy thiên kiêu Đông Hoang và Trung Châu có chút bất hòa nho nhỏ nhưng theo Thẩm Thiên thấy thì chuyện này cũng chẳng có gì lớn.
Với thực lực của Thẩm Thiên nhìn những tên này đấu pháp giống như xem mấy đứa trẻ hàng xóm với con nhà mình chơi trò đánh nhau vậy.
Chỉ cần con mình không thua thì ngươi có gì phải tức giận chứ?
Huống hồ tuổi trẻ khí thịnh, ai thời trẻ mà chưa từng đánh nhau vài trận chứ!