Chương 809: Thần Tiêu Thánh tử, lòng mang thiên hạ! (2)
Mấy thiên kiêu Trung Châu này tuy mặt hếch lên trời nhưng cũng quang minh lỗi lạc có chơi có chịu, đều là những nam tử hán đại trượng phu.
Kết giao với những người này, chỉ cần được họ chấp nhận thì không quá lo bị đâm sau lưng.
Khụ khụ!
Quan trọng hơn là, khí vận của đám này cũng khá tốt!
Vị đại nhân kia không phải đã nói, phải đoàn kết tất thảy những lực lượng có thể đoàn kết sao!
Dĩ nhiên, cũng phải thu hoạch hết những đám hẹ có thể thu hoạch!
Nghĩ tới đây, Thẩm Thiên mỉm cười nói: “Thạch huynh, chư vị sư huynh các Thánh địa Trung Châu!”
“Hôm nay mọi người không đánh nhau không quen biết, chi bằng cùng ăn một bữa kết giao bằng hữu nhé?”
Trên mặt hai vị đại thế tử lộ vẻ kinh ngạc, vô cùng sững sờ trước thái độ của Thẩm Thiên.
Huynh đệ ngươi vừa đánh ta xong ngươi lại mời ta cùng nhau ăn cơm?
Đánh cho một gậy xong lại dỗ một viên kẹo sao?
Thẩm Thiên lấy một bình Niết Bàn Thánh dịch từ trong Thương Minh giới ra, ánh mắt chân thành: “Chỗ Thẩm mỗ còn chút Thánh Dịch, có thể giúp mọi người chữa trị thương thế.”
Ở đây có khá nhiều thiên kiêu Trung Châu bị thương.
Nhất là mười đại Thiên Tôn suýt chút nữa đã bị lôi đình của Thần Tiêu tứ kiệt phế luôn rồi.
Lúc này không mua chuộc lòng người thì đợi đến tết Công gô à?
Thiên kiêu Trung Châu nhìn bình bạch ngọc chứ Niết Bàn Thánh dịch càng sững người ra.
Một khắc trước còn đang long tranh hổ đấu, ngươi đột nhiên đưa cái này ra bảo chúng ta nhận thế nào đây?
Nhất là Huyền Thiên đời thứ bảy và Cửu Dương đời thứ bảy, lúc trước bọn họ vô cùng ghen tỵ vì thiên kiêu Đông Hoang được cắn thuốc, không ngờ Niết Bàn Thánh dịch cũng có phần của hai người bọn họ.
Hai người đưa tay ra, hơi run rẩy, không biết nên nhận hay không nên nhận!
Có vài thiên kiêu đã kịp hoàn hồn, trên mặt lộ vẻ xấu hổ: “Thần Tiêu Thánh tử khẳng khái như vậy, chúng ta thật sự ngại quá!”
“Lúc trước chúng ta đã mạo phạm chư vị, mong Triệu Hạo đừng trách tội.”
Lúc này, tâm trạng của tất cả thiên kiêu Trung Châu đều rất phức tạp.
Bọn họ không ngờ Thần Tiêu Thánh tử rộng lượng như vậy, chẳng những không ghi hận bọn họ đả thương rất nhiều Thánh tử Đông Hoang tiền nhiệm mà còn tặng Niết Bàn Thánh dịch cho bọn họ chữa thương.
Nên biết Thần Tiêu Thánh tử là kẻ mạnh có thể đánh bay được cả Chân Thánh đấy.
Đổi lại là những người khác có thực lực thế này thì đã đè bọn họ xuống chà đạp từ lâu rồi!
Nhưng Thần Tiêu Thánh tử không ỷ mạnh hiếp yếu, ngược lại còn lấy đức báo oán.
Trong lòng thiên kiêu Trung Châu vô cùng ấm áp, không khỏi cảm thán!
Thần Tiêu Thánh tử đúng là một vĩ nhân!
Nhưng liên quan đến vấn đề thể diện, mặc dù rất động lòng nhưng bọn họ vẫn mở miệng từ chối ý tốt của Thẩm Thiên.
Dù sao cũng vừa bị phía đối diện đánh cho bầm dập, ít nhiều gì cũng không thể nào hạ thấp tự trọng kết giao ngay được.
Thẩm Thiên cười nói: “Các vị đạo hữu không cần khách khí!”
“Chúng ta đều là thiên kiêu hàng đầu ngũ vực, lòng dạ nên rộng rãi thoải mái một chút.”
“Đại tranh chi thế thường mang ý nghĩa sắp có đại kiếp, nếu đặt tầm mắt ở an nguy của cả ngũ vực thì chút mâu thuẫn nhỏ của thiên kiêu Đông Hoang và thiên kiêu Trung Châu chẳng còn là mâu thuẫn nữa.”
“Có lẽ một ngày nào đó, chúng ta còn cần phải tựa lưng chiến đấu, phó thác tính mệnh với người từng là đối thủ.”
“Đến lúc ấy, chút mâu thuẫn nhỏ hôm nay thì có đáng là gì chứ?”
Thiên kiêu Trung Châu nghe thấy lời Thẩm Thiên nói trong lòng chấn động!
Đây, là tấm lòng của Thần Tiêu Thánh tử sao?
Chúng ta chỉ lo ganh đua so kè xếp hạng chiến lực trong thế hệ trẻ còn Thần Tiêu Thánh tử thì trong lòng đã mang thương sinh ngũ vực.
Cao cấp, đúng là cao cấp!
Chẳng trách hắn được Hoang Thạch Đế quân đặc biệt điểm danh.
Chỉ riêng khí độ này, thiên kiêu bình thường đã hoàn toàn không thể so sánh được rồi!
Chênh lệch giữa hai bên đúng là khác nhau một trời một vực!
Bắc Vương thế tử Thạch Linh nghe xong nhiệt huyết sôi trào, quát to: “Thẩm huynh nói hay lắm!”
“Tâm ý của Thẩm huynh chúng ta há có thể từ chối, nhận thôi!”
Nếu là vật bình thường, những thiên kiêu này sẽ không bao giờ nhận.
Bọn họ vẫn cần thể diện!
Nhưng đây lại là Niết Bàn Thánh dịch, nó đủ để khiến thiên kiêu Trung Châu động lòng, không cách nào từ chối được!
Nếu tự tu dưỡng thương thế , ít nhất phải nằm trên giường mười ngày nửa tháng.
Nhưng uống Niết Bàn Thánh dịch thì có thể giúp bọn họ mau chóng chữa thương.
Thần dịch như vậy, còn được Thần Tiêu Thánh tử đích thân tặng, thử hỏi ai có thể từ chối chứ!
Thiên kiêu Trung Châu đều theo lời Thạch Linh, nhận Niết Bàn Thánh dịch, rối rít tạ ơn:
“Đa tạ Thần Tiêu Thánh tử!”
“Thần Tiêu Thánh tử rộng rãi quá!”
“...”
Sau một loạt những chuyện này, trong lòng thiên kiêu Trung Châu đã tâm phục khẩu phục Thẩm Thiên.
Ngay cả Thạch Thiên Tử chưa chắc đã làm được điều này!
a...
Sao Thạch mỗ có thể nghĩ như vậy chứ?
Thiên tử Điện hạ là niềm tự hào của Đại Hoang Tiên triều, cũng là niềm tự hào của thiên kiêu Trung Châu!
Tuy nhiên hình như Thần Tiêu Thánh tử cũng không tệ!
Sao ta có cảm giác hình như Thẩm huynh còn mạnh hơn cả Thiên tử Điện hạ nhỉ!
Có trời mới biết vì sao bọn họ lại nảy sinh suy nghĩ này!
Có thể là vì há miệng mắc quai, lỡ nhận quà của người ta rồi!
Thẩm Thiên nhìn chằm chằm trán của thiên kiêu Trung Châu, nụ cười trên mặt càng thêm tươi tắn!
Khí vận của những thiên kiêu Trung Châu này đều rất phi phàm, không hề thua kém gì thiên kiêu Đông Hoang!
Nhất là hai vị đại thế tử, đều là những đám hẹ tốt trên đầu có vòng sáng tử kim.
Về sau phát tài, còn phải trông cậy vào bọn họ đấy!
Bổn Thánh tử đúng là cơ trí!
Ta không hổ là Thẩm Thiên mà!