Chương 992: Long Vương đẫm máu, Thẩm Thiên giáng lâm (3)
Đúng lúc này, hư không vỡ vụn.
Một đốm sáng nhàn nhạt hiện ra giữa hư không, rồi nó sáng bừng lên, chói lọi lóa mắt.
Một nam tử áo trắng bước ra từ giữa hư không.
Hắn có dung mạo tuấn dật, khí chất siêu phàm thoát tục, như tiên nhân nơi thiên ngoại lạc xuống phàm trần.
Hắn đứng giữa thiên địa, vạn pháp lui tránh, không nhiễm phàm trần.
Thấy có một nam tử bất ngờ xuất hiện, Tà Linh cấp Chuẩn Tiên ngưng lại.
Nhưng sau đó, y cười lạnh nói: “Chết!”
Tà Linh Chuẩn Tiên đổi hướng tà đao chém về phía nam tử kia.
Tà khí dâng trào cực kỳ kinh người, chém ngọt hư không thành hai nửa.
Nhưng nam tử kia vẫn lạnh nhạt, nhẹ nhàng nâng tay phải lên.
Chuôi tà đao này lại bị nam tử dùng đầu ngón tay kẹp chặt, không thể động đậy.
“Cái gì?”
Tà Linh Chuẩn Tiên kinh hãi, muốn rút tà đao ra.
Lại phát hiện không thể rung chuyển mảy may.
…
Keng!
Tiếng lưỡi đao rung lên.
Tà đao nổ tung, vỡ nát thành một đống mảnh vụn.
Nam tử này, chính là Thẩm Thiên.
Bôn ba mấy trăm triệu dặm cuối cùng cũng chạy tới được Hỗn Độn Hải Vực.
Thẩm Thiên ngắm nhìn xung quanh, nhìn thấy khung cảnh như địa ngục trần gian thì đôi mắt dần trở nên lạnh lẽo.
Hắn không ngờ chiến tranh Bắc Hải lại khốc liệt như vậy.
Vô số tu sĩ liều chết ác chiến, tiếng sát phạt truyền khắp vạn dặm.
Cảnh tượng máu tươi khắp nơi vừa nhìn là thấy ngay khiến người ta giật mình sợ hãi.
Một con Hắc Long bị Tà Linh phanh ngực mổ bụng, nội tạng rơi đầy mặt đất.
Nhưng hắn ta vẫn hung hăng chém giết, dùng long trảo móc ngực Tà Linh, nghiền nát tim nó thành bột mịn.
Một Cự Côn bị chặt đứt đầu, máu tươi phun cao ba thước.
Nhưng trước khi gã tự nổ mà chết vẫn mang theo vài Tà Linh đồng quy vu tận.
Tà Linh trời sinh tàn nhẫn, hung hãn, đồ sát khắp nơi.
Tu sĩ Bắc Hải thề sống chết phản kháng, cho dù người có bị thương nặng cũng phải kéo theo đối thủ chôn xương tại đây.
Khung cảnh vô cùng thê thảm, tràn ngập bi tráng và đầy thảm thiết khiến người ta giận dữ, khí huyết cuộn trào.
Nơi nào tầm mát nhìn qua nơi đó đều thây chất thành núi, máu chảy thành biển.
Giờ khắc này, ánh mắt Thẩm Thiên lạnh lẽo thấu xương, giống như địa ngục cực hàn, có thể đóng băng hết tất thảy.
Sau đó ánh mắt Thẩm Thiên nhìn sang Ngao Băng và Thẩm Ngạo Tuyết.
Một thân váy trắng của Thẩm Ngạo Tuyết đã bị máu nhuộm thành màu đỏ tươi, không biết là máu của kẻ địch hay máu của bản thân.
Tru Thiên Kiếm trong tay cố gắng vung vẩy, chém giết Tà Linh.
Trên mặt nàng đầy nét kiên nghị và quyết tuyệt. Cho dù những người bên cạnh không ngừng ngã xuống thì nàng cũng không hề chịu lùi bước.
Bộ váy đen của Ngao Băng cũng dính đầy vết máu, miễn cưỡng đánh lui địch thủ, nhưng trong mắt nàng đầy tia bi thương, trên mặt vẫn còn vệt nước mắt chưa khô hẳn, nhìn vô cùng bất lực.
Thẩm Thiên nhìn thấy cảnh này, khí thế lập tức bộc phát.
Trong chốc lát, hư không vỡ vụn.
Hư không vạn trượng bị chôn vùi trong nháy mắt, pháp tắc vô tận sụp đổ, hiện ra khung cảnh hủy diệt.
Toàn thân hắn bắn ra khí diễm ngập trời giống như đốm sáng mặt trời trong nháy mắt nổ tung, quét sạch trời đất.
Cách đó không xa, tên Tà Linh cấp Chuẩn Tiên kia thay đổi sắc mặt, trong mắt lộ ra vẻ sợ hãi.
Y cảm nhận được sát ý lạnh lẽo trước nay chưa từng có gần như khiến cơ thể y đông cứng!
“Rút!”
Trong đầu Tà Linh cấp Chuẩn Tiên lập tức nảy lên suy nghĩ phải tránh xa nhân loại này.
Y hóa thành một đạo tà quang, trong nháy mắt đã bỏ chạy vạn trượng, không dám ở lại đây thêm.
Trong lòng y có một cảm giác là nếu y chạy đi chậm nửa khắc chắc chắn sẽ phải đẫm máu ở nơi đây.
Cỗ sát ý này thực sự quá kinh khủng, làm tâm thần người ta như muốn nứt ra.
Thẩm Thiên cũng không thèm để tâm đến Tà Linh bỏ chạy mà chỉ dẫm chân tiến về phía trước.
Cơ thể Ngao Băng run rẩy, bờ môi khẽ nhướn lên, ánh mắt nhìn chằm chằm hắn.
Trong mắt Thẩm Thiên hiện lên tia dịu dàng, chậm rãi lau nước mắt trên mặt nàng.
“Cuối cùng ngươi cũng đến rồi!”
Giọng Ngao Băng run rẩy, tâm trạng không cách nào bình tĩnh được.
Thẩm Thiên gật đầu, bình tĩnh nói: “Chờ ta một chút, ta đi một lát rồi sẽ quay lại ngay.”
Nói xong, Thẩm Thiên quay người đi.
Ngao Băng ngơ ngác nhìn theo bóng lưng Thẩm Thiên, tâm trạng chẳng biết vì sao đã đột nhiên bình phục lại.
Dường như chỉ cần có nam nhân này bên cạnh, mọi chuyện đều có thể biến nguy thành an.
Ánh mắt Thẩm Thiên nhìn về phía Tà Linh cấp Chuẩn Tiên.
Y chạy được mấy vạn trượng mới chậm rãi dừng lại.
Tim Tà Linh cấp chuẩn Tiên sợ hãi đến mức muốn nứt ra, không thể nào đẩy lùi được cơn sợ.
Y quay đầu lại thấy Thẩm Thiên không đuổi theo mới nhẹ nhàng thở phào.
Bỗng nhiên, mắt Tà Linh cấp chuẩn Tiên trừng lớn, trong mắt tràn đầy tia kinh hãi
Sau lưng Thẩm Thiên đột nhiên hiện ra một đôi cánh màu vàng rất lớn, hào quang rực rỡ chói mắt.
Đôi cánh vàng giang ra mang theo sức mạnh hư không vô tận, xuyên giữa trời đất.
Trong tích tắc, cơ thể Thẩm Thiên lập tức biến mất trong nháy mắt.
Giữa trời đất có một vòng kim quang hiện lên rồi lập tức biến mất, không thể nào nắm bắt được.
Đợi khi hắn xuất hiện thì đã đứng sau lưng Tà Linh cấp Chuẩn Tiên rồi.
“Cái gì?”
Vẻ mặt Tà Linh cấp Chuẩn Tiên đầy kinh hãi giống như không thể ngờ tốc độ của Thẩm Thiên lại nhanh đến như vậy!
Y vội vàng xoay người, tà khí trong cơ thể bộc phát, ngưng tụ thành Thao Thiên Tà Quyền đánh về phía Thẩm Thiên.
Tà quang bắn ra mang theo sức mạnh kinh khủng rơi xuống phía trước.
Đây là một đòn Tà Linh cấp Chuẩn Tiên đã dốc hết sức lực, cũng có khí thế nghiền nát sơn hà.
Y có cảm giác nếu còn không dùng hết sức có thể y sẽ không có cơ hội nữa.