Chương 111: Rốt cuộc hắn là ai?
Chương 111: Rốt cuộc hắn là ai? Tần Cửu Ca mỉm cười nhìn mấy người này mà không nói gì cả.
Thôn Thiên Mãng Tộc có thể khiến hắn nhìn thẳng vào cũng chỉ có lão tổ trong tộc bọn họ, chính là vị lão tổ Thiên Tôn Cảnh đó. Những tộc nhân Thôn Thiên Mãng khác đối với hắn mà nói không có uy hiếp gì cả.
Hoặc có thể nói thế này, dựa vào thủ đoạn của hắn và bảo vật bảo vệ mạng mà Tiên Cổ Tần Tộc cho hắn, Thiên Tôn Cảnh cũng không có cách nào đả thương được hắn.
Bằng không, Tần Cửu Ca dám ngao du một mình như vậy sao?
“Chúng ta đi thôi.” Hắn trực tiếp kéo Thanh Hoa đã ngã xuống đất phun máu lên đi ra ngoài, hoàn toàn không bận tâm đến cảm giác của những Thôn Thiên Mãng khác trong đại điện.
“To gan, đứng lại.” Thanh Thận nhìn thiếu niên áo trắng mang mặt nạ này, trong lòng rất giận dữ, bây gờ lão ta cũng chẳng thèm quan tâm người này là ai, chỉ dựa vào việc người này trực tiếp dẫn Thanh Hoa đi trước mặt nhiều cường giả trong tộc như vậy, chỉ một điểm này Thanh Thận đã không dễ dàng thả bọn họ rời đi như vậy rồi.
Tần Cửu Ca nghe thế chợt cười lạnh, nếu không phải vì giữ lại bọn họ còn có chút tác dụng thì hắn đã sớm phái người tới tiêu diệt Thôn Thiên Mãng Tộc bọn họ rồi.
“Đi.” Hắn kéo Thanh Hoa và Thanh Loan trực tiếp dùng bí bảo đánh mở một khe nứt không gian, sau đó bước vào trong.
“Ngươi dám!” Lúc này, ánh mắt của Thanh Thận cay độc, thế này là không coi lão ta ra gì sao?
Ầm một tiếng, Thanh Thận trực tiếp tung một đòn tấn công mạnh nhất của mình về phía thiếu niên mang mặt nạ này.
Không có gì bất trắc xảy ra hết, đòn tấn công của lão ta không thể tạo thành một chút sát thương nào lên người Tần Cửu Ca.
Trên người hắn mặc bộ đồ cấp bậc Thiên Bảo, đừng nói là tu vi của đại trưởng lão Thôn Thiên Mãng Tộc này chỉ là Nhân Hoàng Cảnh Cửu Trọng, mà cho dù lão ta có tung một đòn Thiên Tôn Cảnh cũng không tạo thành sát thương gì cho Tần Cửu Ca.
Bộ đồ cấp bậc Thiên Bảo trên người hắn được Tiên Cổ Tần Tộc kêu luyện khí sư mạnh nhất trong tộc chế tạo trong nhiều năm mới thành công. Đương nhiên, cũng không thể hoàn toàn nói là công lao của những luyện khí sư mạnh mẽ trong Tiên Cổ Tần tộc đó, bộ đồ cấp bậc Thiên Bảo này còn có công lao của trời đất tạo hóa.
Hai hợp một, cho nên bộ đồ mà Tần Cửu Ca mặc trên người chính là một vật phòng ngự vô cùng mạnh mẽ.
“Người này là ai mà lại có bảo vật mạnh đến vậy?” Lúc này, Thanh Thận cuối cùng cũng phản ứng lại, một người sở hữu năng lực có thể tùy tiện tiến vào Thôn Thiên Mãng Tộc bọn họ, lại còn có bảo vật có thể kháng lại một đòn của lão ta. Lão ta nghĩ đến thân phận của thiếu niên thần bí mang mặt nạ này rất không đơn giản.
“Rốt cuộc hắn là ai?” Trong mắt Thanh Thận tràn đầy sự kiêng dè đối với người thiếu niên trẻ tuổi vừa rồi đó, hắn là ai và tại sao hắn muốn cứu tên Thanh Hoa này.
…
Trông một sơn động rộng rãi.
“Cảm ơn Đạo Tử đã cứu.” Bây giờ trong mắt Thanh Hoa tràn đầy vẻ biết ơn đối với Tần Cửu Ca, nếu không phải có người này thì em gái của hắn ta chắc chắn đã gặp phải bàn tay ma quỷ của vị lão tổ trong tộc đó.
Mà hắn ta vừa nghĩ đến em gái của mình sắp bị vị lão tổ đó biến thành đỉnh nô, trong lòng lại càng thêm biết ơn Đạo Tử của Tiên Cổ Tần Tộc đã cứu bọn họ ra ngoài.
“Trước đừng nói gì cả, mau chóng ăn viên đan dược này đi.” Tần Cửu Ca cười nhạt, trong mắt lóe lên một tia lạnh lùng, ngươi cảm thấy ngươi đã bước ra khỏi hang sói nhưng ngươi không biết ngươi lại bước vào hang hổ.
Lại còn là hang hổ muốn ăn sạch toàn bộ mọi thứ trên người ngươi, bao gồm cả ngươi và người bên cạnh ngươi.
“Hệ thống, nếu Khi Vận Chi Tử chủ động ăn viên đan dược mà ta đã giấu đồ có được không, như vậy không tính là trực tiếp đả thương Khí Vận Chi Tử chứ?” Tần Cửu Ca hơi hỏi trong lòng, bây giờ trong viên đan dược mà hắn kêu Vận Khí Chi Tử Thanh Hoa ăn có một ít Ma Chủng, có thể ảnh hưởng đến nội tâm của Thanh Hoa đối với hắn.
Dù sao Khí Vận của Khí Vận Chi Tử này vẫn chưa biến mất hơn nữa còn thấp thoáng tăng lên.
Nếu như Tần Cửu Ca trực tiếp lấy Đại Đạo Ma Chủng ra dự định hoàn toàn khống chế Thanh Hoa, như vậy hoàn toàn không được.
“Đúng, chỉ cần Khí Vận Chi Tử chủ động ăn đan dược mà chủ nhân đưa cho sẽ không tính là chủ nhân đả thương Khí Vận Chi Tử.
Tần Cửu Ca nghe lời mà hệ thống của mình nói, trong lòng hiểu ra, mình không cứu phí Khí Vận Chi Tử này rồi.
Không thể cưỡng chế vậy còn không thể khiến ngươi chủ động sao.
Tần Cửu Ca lấy một viên Ma Chủng ra, Khí Vận Chi Tử này cam tâm tình nguyện ăn viên đan dược hàm chứa Đại Đạo Ma Chủng đó.
Thế này cũng hoàn toàn khác hẳn, dù sao Khí Vận Chi Tử này cũng chủ động ăn chứ không phải Tần Cửu Ca ép buộc.
Tự nguyện và ép buộc chính là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.
“Được.” Lúc này Thanh Hoa đã hoàn toàn không còn một chút phòng bị nào khi đối diện với thiếu niên Đạo Tử đã cứu hai huynh muội bọn họ từ trong Thôn Thiên Mãng Tộc ra.
Hắn ta không nói hai lời đã nuốt viên đan dược mà Tần Cửu Ca giao vào tay mình.
Tần Cửu Ca nhìn một màn này, ánh mắt hơi híp lại, sắp có thể thu hoạch rau hẹ rồi.