Chương 337: Tần Cửu Ca khác
Chương 337: Tần Cửu Ca khác Tần Cửu Ca cười nhạt, nhìn Vương Đằng đang chiến đấu với Loạn Không, vẻ mặt khó hiểu.
Loại sinh vật Khí Vận Thần Tử này vậy mà lại có một ngày bị chính người thân cận nhất bên cạnh mình bán đứng.
“Với thực lực của các hạ, muốn giết mấy người này quả thực là quá dễ dàng, nhưng tại sao lại còn phải mượn tay ta…”
Đạo Tinh Nữ Đế thản nhiên truyền âm nói với Tần Cửu Ca, trên mặt mang theo vẻ thắc mắc.
Câu hỏi này thực ra nàng đã muốn hỏi từ lâu rồi.
“Nữ Đế không cần quan tâm đến những điều này, chỉ cần biết rằng một thời gian nữa thứ trên người Nữ Đế sẽ không còn nữa là được.”
Tần Cửu Ca nhìn Đạo Tinh Nữ Đế, mỉm cười rồi nói.
“Được.”
Đạo Tinh Nữ Đế nói với Tần Cửu Ca, vẻ mặt bình tĩnh, nàng cũng không sợ Tần Cửu Ca nuốt lời, dù sao thì bản thể của hắn nói thế nào cũng là một Cổ Chi Đại Đế.
Cho dù không thể giết chết được Tần Cửu Ca này thì cũng có thể mang tới cho hắn phiền phức, thậm chí là trở ngại rất lớn.
...
Trong hư không.
Xung quanh thân thể của Loạn Không tuôn trào Đạo Hoàng khí tức, bao phủ lấy toàn thân.
“Tại sao chỉ một câu nói không hợp đã muốn giết ta?”
Loạn Không lớn tiếng nói với Vương Đằng, hắn với người này đã đánh qua đánh lại một lúc, hắn phát hiện người này hoàn toàn là đang muốn lấy mạng hắn.
“Giết kẻ như ngươi còn cần phải giải thích gì nữa? Ngươi là kẻ mà người người đều phải giết.”
Vương Đằng cười lớn một tiếng, tuy rằng tu vi hiện giờ của hắn không bằng Loạn Không này, nhưng hắn còn mang theo người giúp đỡ mà.
Phụt.
Loạn Không bị Chiến Lão mà Vương Đằng đem theo đánh trúng một chưởng, trên miệng chảy ra không ít máu tươi.
“Huynh đài, hiểu lầm giữa chúng ta có thể ngồi xuống từ từ nói mà.”
Loạn Không ép thương thế trên người mình xuống, nói với Vương Đằng, thoạt nhìn có vẻ rất bình tĩnh.
Người đột nhiên công kích hắn này tuy rằng tu vi không yếu, nhưng sự uy hiếp đối với hắn cũng chưa lớn lắm, nhưng mà người này lại cứ công kích hắn giống như phát điên lên vậy.
“Có gì để nói chứ!”
Vương Đằng nhổ một ngụm máu, ánh mắt dữ tợn nhìn chằm chằm Loạn Không và nói, mặc dù thực lực của Loạn Không cường đại hơn hắn nhiều, nhưng bản thân và Chiến Lão cùng nhau vây đánh hắn vẫn có thể khiến Loạn Không phải chịu thương thế rất lớn.
Đôi mắt Loạn Không hơi nheo lại.
Hắn cũng không phải là nhân vật dễ chọc vào gì, nếu thật sự khiến hắn nóng lên thì đánh giết với người này thật sự không phải chuyện không thể nào.
“Thiếu tộc trưởng, người này rất mạnh, lần này chúng ta vẫn không tóm được hắn.”
Người mà Vương Đằng gọi là Chiến Lão, trong mắt lộ vẻ rất ngưng trọng, vừa rồi người bị họ công kích này tuy rằng thực lực không bằng hắn, nhưng lại có thể giằng co với hắn khó phân thắng bại, thậm chí hắn còn bị y áp chế.
Đây là một chuyện cực kỳ khủng bố.
Phải biết rằng hắn cao hơn người này những mấy trùng cảnh giới, cho dù như vậy y cũng có thể đánh ngang tài ngang sức với hắn.
“Ừm.”
Vương Đằng phun ra một ngụm máu, nhìn Chiến Lão bên cạnh mình, gật đầu.
Loạn Không này không hổ là yêu nghiệt cấp đỉnh ở Thiên Châu trước kia, yếu hơn Chiến Lão mấy tầng cảnh giới mà cũng có thể đánh đến mức này.
Tu vi hiện giờ của Vương Đằng không bằng Loạn Không này, nhưng trong lòng Vương Đằng, nếu như Loạn Không này với hắn ở cùng một cảnh giới thì hắn nhất định không phải là đối thủ của y.
Rất nhanh, Vương Đằng mạnh mẽ ép xuống thương thế vừa bị Loạn Không đánh, quay trở về bên cạnh Tinh Nguyệt.
Tần Cửu Ca thấy tình hình như vậy, mặt không đổi sắc.
“Tinh Nguyệt, bây giờ vẫn chưa giết được hắn, chắc phải đợi một khoảng thời gian nữa rồi.”
Vương Đằng nói với Tinh Nguyệt, thần sắc trầm mặc, Vương gia bọn họ không phải là cổ tộc vô cùng cường đại, chỉ có vài vị Thiên Tôn cự đầu.
Hơn nữa thực lực của Thanh Loan Cổ Quốc của Loạn Không này cũng rất cường đại.
Cũng là đạo thống cấp bậc Thiên Tôn, so với Vương gia bọn họ cũng kẻ tám lạng người nửa cân, đoán chừng nội bộ hai bên cũng tương đương nhau.
Vương Đằng cũng đã nhìn thấy một lão giả với khí tức rất cường đại ở phía sau Loạn Không.
Từ khí tức tỏa ra trên người kẻ đó, Vương Đằng đoán rằng hắn chính là hộ đạo giả của Loạn Không.
Thực lực của hộ đạo giả là một Nhân Hoàng đỉnh cao, thậm chí còn là một Bán Bộ Thiên Tôn.
Vương Đằng cũng không phải kẻ không có não, tình hình hiện tại chắc chắn phải tính kế lâu dài.
“Không sao hết.”
Đạo Tinh Nữ Đế lúc này chớp mắt, thản nhiên mỉm cười.
Đây đúng là một tên ngốc, ngốc đến mức đáng thương.
Có điều tại sao trong lòng nàng bây giờ lại có một cảm giác khó hiểu với hắn.
Hơn nữa nàng cảm thấy cỗ thân thể này của bản thân có một chút khí vận đang từ từ trôi mất.
Nhưng nàng không để tâm, khí vận là một thứ thật sự rất khó nói rõ.
Cho dù bản thân nàng là một Cổ Chi Đại Đế cũng không thể tra được thứ này.
Đó là một thứ vô cùng thần bí, cũng không biết khi nào tăng, khi nào thì giảm.
“Ngươi với hắn có ân oán gì sao? Có cần ta giúp không?”
Tần Cửu Ca nói với Vương Đằng, thần sắc lúc này lộ vẻ hiếu kỳ.
“Đạo Tử không biết, tên Loạn Không này là một kẻ dâm đãng.”
Vương Đằng thở dài một tiếng, xem ra vẫn còn cảm thấy khó chịu vì hiện giờ chưa thể giết được Loạn Không này.
“Ta nhất định phải giết chết hắn.”
Vương Đằng nói câu này, vẻ mặt rất khẳng định, cho dù tu vi hiện tại của Loạn Không hiện giờ cao hơn hắn thì có làm sao.
Hắn tràn đầy lòng tin đối với bản thân, sau này khi hắn đến độ tuổi của Loạn Không hiện tại, Vương Đằng cảm thấy Loạn Không nhất định không phải là đối thủ của hắn.
Lúc Vương Đằng nói câu này, trong bóng tối, Loạn Không ở nơi xa cảm nhận được có một sợi gì đó nối lên người hắn.
Tần Cửu Ca mỉm cười không nói gì, hai nhân vật khí vận chính đánh nhau, theo lý mà nói hiện giờ nên xem thực lực cụ thể của hai bên.
Mà thực lực của Khí Vận Thần Tử Loạn Không hiện giờ rõ ràng là vượt xa Khí Vận Thần Tử Vương Đằng.
Nhưng khí vận của Vương Đằng theo như cảm nhận của Tần Cửu Ca thì nồng hậu hơn khí vận của Loạn Không này một chút.
Cho nên mới nói hiện tại trận chiến này rốt cuộc là ai sống ai chết thật sự không nói chắc được.
Có lẽ Loạn Không với thực lực mạnh hơn sẽ sống, cũng có khả năng Vương Đằng với khí vận nồng hậu hơn sẽ sống.
Điều này không thể nói chắc được.
Tần Cửu Ca vẫn rất hiếu kì.