Chương 342: Chuyện của hắn là chuyện của ta
Chương 342: Chuyện của hắn là chuyện của ta “Tinh Thần Cổ Đạo.”
Vương Đằng hét lớn một tiếng, sau khi hắn dứt lời, đằng sau hắn cũng có một cổ đạo xuất hiện.
Cổ Đạo này có khí tức ám dạ, khiến xung quanh Vương Đằng bị nhuốm thành bóng đêm lóe sáng.
Rầm.
Cổ đạo tràn ngập khí tức hắc dạ sau lưng Vương Đằng trực tiếp đâm vào cổ đạo trên người Loạn Không.
Nhưng hiển nhiên là thực lực của Vương Đằng hiện giờ còn lâu mới bằng được Loạn Không, cho nên cho dù trên người Vương Đằng có bảo vật bí mật cũng ngã xuống đất, miệng phun ra máu tươi.
“Quả nhiên thực lực là khuyết điểm không thể nào bù đắp được, cho dù khí vận của Vương Đằng cao hơn khí vận của Loạn Không.”
Tần Cửu Ca núp trong bóng tối thầm nghĩ, Vương Đằng và Loạn Không đều là Khí Vận Thần Tử, vận khí của Vương Đằng có vẻ còn cao hơn một chút.
Nhưng mà thực lực cũng cực kỳ quan trọng.
Thực lực của Vương Đằng hiện tại khá yếu, không đấu lại được với Loạn Không.
“Tiêu diệt ngươi!”
Loạn Không không hề do dự, trực tiếp chuẩn bị ra sức đánh chó rơi xuống nước.
Mà lúc này nếu để Cổ Lão kiêng kỵ tinh thông Khí Vận chi Đạo nhìn thấy Loạn Không thì chắc chắn sẽ thốt lên kinh ngạc, khí vận trên người Loạn Không đang rớt xuống vèo vèo.
Không chỉ có Loạn Không đang mất đi khí vận mà khí vận trên người Vương Đằng đang chiến đấu với hắn cũng trôi đi nhanh chóng.
Trái lại Vương Đằng ở dưới đất thấy Loạn Không đang ra sát chiêu thẳng về phía hắn thì trong lòng cười lạnh.
Vốn dĩ hắn còn muốn sau khi bước ra khỏi Đế Phần sẽ tìm Loạn Không gây sự, nhưng không ngờ Loạn Không này cũng là một kẻ tàn nhẫn, trực tiếp chuẩn bị tiêu diệt họ trong Đế Phần.
Có điều, trong lòng Vương Đằng thản nhiên chế giễu, lẽ nào hắn không có con bài chưa lật nào sao?
Cho dù đánh không lại Loạn Không, nếu hắn một lòng muốn chạy trốn thì cũng chẳng có vấn đề gì.
Hắn có rất nhiều con bài chưa lật, trong đó có mấy con bài mà không ai biết, cũng là con bài cực kỳ cường đại, không giết được ngươi, trốn thoát ra ngoài xong tìm cơ hội giết ngươi cũng vậy thôi.
Đột nhiên, chính vào lúc Vương Đằng chuẩn bị sử dụng con bài chưa lật của mình thì một giọng nói khiến hắn phải dừng lại.
“Đạo huynh, lại có chuyện gì sao?”
Tần Cửu Ca không biết từ đâu bay ra, trong mắt mang theo vẻ nghi hoặc, nhìn Vương Đằng và Loạn Không.
Giống như là hắn vừa mới tới nơi này vậy.
Vương Đằng vừa nhìn thấy Tần Cửu Ca thì trong lòng liền vô duyên vô cớ cảm thấy phấn khởi.
Bây giờ Loạn Không tuyệt đối không thể giết được hắn rồi.
“Đạo Tử Cổ Tộc.”
Loạn Không đưa mắt nhìn Tần Cửu Ca đang bay về phía bọn họ, sắc mặt lập tức trở nên khẩn trương.
Bước chân bất tri bất giác lùi về phía sau vài bước.
Khí tức Luân Hồi Đại Đạo quanh cơ thể bộc phát, vô thức nắm lấy Luân Hồi Đế Cảnh trong tay.
Loạn Không lúc này cũng không biết nên nói gì.
Coi bộ giữa Vương Đằng và Tần Cửu Ca cũng có chút quan hệ.
Nếu như quan hệ này là quan hệ bằng hữu thì trong lòng Loạn Không thật sự không biết nên làm thế nào.
“Đạo Tử, đây là nhân quả giữa tại hạ và Vương Đằng, hi vọng Đạo Tử…”
Loạn Không nhìn Tần Cửu Ca nói, giọng điệu bình tĩnh.
Rầm.
Một tiếng cực lớn vang lên, Loạn Không trực tiếp ngã xuống đất không dậy nổi.
Chỗ nào đó trên cơ thể có tiếng vỡ vụn, xem ra một bộ phận thủ hộ bảo vật trên người Loạn Không đã bị vỡ nát rồi.
“Vương huynh là bằng hữu của ta, chuyện của hắn chính là chuyện của ta.”
Tần Cửu Ca lạnh nhạt đứng đó, rất bình tĩnh mà nói với Loạn Không, thấy trong mắt Vương Đằng đứng cách đó không xa ánh lên nước mắt.
Vương Đằng hơi siết chặt nắm đấm, không ngờ rằng Đạo Tử lại coi hắn là bằng hữu và coi trọng hắn như vậy.
Có thể được Đạo Tử Cổ Tộc coi là bằng hữu là một chuyện hoàn toàn đủ để rất nhiều người cảm thấy kiêu ngạo trong lòng.
Tuy rằng Vương Đằng không vì vậy mà kiêu ngạo giống như những người đó, nhưng trong lòng vẫn rất cảm động.
Dù sao thì thân phận đôi bên quả thực là chênh lệch quá xa.
Mặc dù hiện tại ở châu vực của mình Vương Đằng đã có danh tiếng không nhỏ, nhưng vẫn chưa đạt đến trình độ của Cái Áp Châu Vực, thuộc nhân vật mà Tần Cửu Ca không cần thiết phải ghi nhớ.
Nhưng mà hiện tại Tần Cửu Ca lại vì hắn mà trực tiếp đả thương Loạn Không.
Loạn Không nghe xong lời Tần Cửu Ca nói, trong lòng nhất thời kinh ngạc, chuyện vốn dĩ trong lòng hắn cảm thấy không thể nào xảy ra ấy vậy mà đã xảy ra thật rồi.
Mặc dù thiên tư của Vương Đằng cũng rất mạnh, nhưng vẫn chưa đáng để Đạo Tử Cổ Tộc này kết giao.
Mà Đạo Tinh Nữ Đế ở cách Vương Đằng không xa, trong lòng lúc này không có suy nghĩ gì đối với Tần Cửu Ca, nhưng lại có chút khinh thường đối với Vương Đằng.
Nếu không phải khi đó nàng cảm thấy phần hồn kia của bản thân có chỗ không đúng, vội vã chạy tới, lấy lại quyền kiểm soát cơ thể này thì thê tử tương lai của ngươi hiện tại nói không chừng đã uyển chuyển hầu hạ dưới thân người khác rồi.
Ban ngày cười ha ha với ngươi, tối đến cười ha ha bên trên thê tử ngươi.
Vậy mà ngươi còn ở đây bày ra vẻ mặt cảm động, trong lòng còn xem người ta là bằng hữu.
Buồn nôn!
Đạo Tinh Nữ Đế thật sự nôn rồi.
Cho nên Đạo Tinh Nữ Đế sẽ không có chút thương hại nào dành cho người như vậy.
Nàng chỉ cảm thấy người đáng thương ắt có chỗ đáng hận.
“Tâm ý của Đạo Tử, Vương Đằng xin nhận, nhưng ta muốn tự mình đường đường chính chính đánh bại hắn, cuối cùng giết chết hắn.”
Vương Đằng nhổ máu tươi trong miệng mình ra, nhìn Tần Cửu Ca nói, mặt lộ vẻ cảm kích.