Chương 130: Dấu Ấn Võ Thần
=== oOo ===
Làm màu không được còn bị lật tẩy, như vậy rất xấu hổ...
"Anh học xấu rồi nha!" Mục Tử Tiên nhéo Vương Vũ, nhỏ giọng nói.
Vương Vũ cười cười: "Ăn cơm, ăn cơm thôi..."
Học cái xấu dễ, học cái tốt khó. NPC trong trò chơi bày ra đủ loại bẫy người, Vương Vũ còn có thể đối phó dễ dàng, hơn nữa đám người Toàn Chân Giáo kia đều là biến thái của biến thái, Vương Vũ như vậy mới chỉ học được chút ít thôi. Nếu đổi lại là đám khốn nạn như Vô Kỵ và Xuân Tường, thì không biết tên nhóc này sẽ bị bẽ mặt tới mức độ nào nữa...
Tuy mối quan hệ giữa Mục Tử Tiên và Chung Diễm Diễm rất tốt, nhưng Mục Tử Tiên không hề cảm thấy Vương Vũ làm vậy là quá đáng.
Bởi vì ngay từ ánh mắt đầu tiên, Mục Tử Tiên đã không có ấn tượng tốt về Lôi Kiến. Tên này vừa thích làm màu, hay khoe khoang, ánh mắt thì đảo tròn, nhìn là biết không phải người nghiêm chỉnh, thật không biết loại người không biết trước sau như vậy buôn bán thế nào.
Mục Tử Tiên cũng không muốn bạn thân của mình bị người như thế lừa, đương nhiên Mục Tử Tiên vẫn phản cảm nhất là việc gã vô lễ với Vương Vũ.
Mục Tử Tiên từng nói, người đàn ông trong nhà chính là trời. Bầu trời của mình bị người khác bôi đen, thì không ai có thể nhịn được.
"Ha ha ha..." Lôi Kiến cười gượng mấy tiếng.
Bị Vương Vũ chỉnh như vậy, Lôi Kiến quả nhiên thành thật hơn rất nhiều, mãi tới khi ăn uống xong cũng không màu mè gì nữa.
Cơm nước xong, Vương Vũ thanh toán hết, bốn người ra khỏi khách sạn, tính làm màu của Lôi Kiến lại trỗi dậy, chỉ vào xe điện của Vương Vũ nói: "Anh Vũ cũng nên đổi xe đi chứ, thành phố L đâu quá chật chội."
Vương Vũ nói: "Xe điện rất tốt, không gây hại môi trường, bảo vệ tầng khí quyển..."
"Ặc... Đã muộn vậy sao, lái cái xe này nguy hiểm lắm. Vậy để tôi chở hai người về đi, xe của tôi..."
"Két...!!!!!"
Lôi Kiến còn chưa nói xong, một chiếc xe Ferrari màu đỏ vô cùng kiêu ngạo dừng lại ngay trước cửa khách sạn.
Nhìn thấy xe này bốn người đều hoảng sợ.
Nên biết, phần lớn Hồ Tâm đều là đường bậc thang, gầm xe Ferrari kia mà dám lái ở chỗ này thật sự là đủ can đảm.
Âm thanh mô-tơ điện vang lên, mui xe thể thao gấp xuống, Dương Na từ ghế lái ló đầu ra.
"Đại thiếu gia, ngài ở đây sao!" Dương Na tháo kính râm xuống, híp mắt gọi Vương Vũ.
"Tiểu Na!" Thấy là Dương Na, Mục Tử Tiên thân thiết chào hỏi.
"Ừ..." Vương Vũ gật đầu.
"Hơn nữa đêm còn lái xe điện làm gì, nhanh ném nó đi, sau đó lên xe với thiếu phu nhân..." Dương Na liếc Lôi Kiến một cái, rồi tủm tỉm cười nói với Vương Vũ.
"Đại thiếu gia... Thiếu phu nhân..."
Lôi Kiến nhìn Vương Vũ, lại nhìn Mục Tử Tiên, trong lòng bắt đầu hoảng hốt... Tên nhóc này lại là đại thiếu gia sao... Đại thiếu gia lái xe con mẹ nó điện!!!
Mục Tử Tiên dường như có chút không thích cách gọi thiếu phu nhân, nhưng Vương Vũ lại vô cùng quen thuộc với cách gọi đại thiếu gia kia.
"Vậy sao được... Những tám trăm đấy!" Đàn ông luôn có cảm tình với thứ mà mình từng lái.
Vương Vũ còn nói: "Như vậy đi, anh Kiến đưa bọn tôi về, cô thì mang xe của chúng tôi về!"
Dứt lời, hắn lập tức nâng cả cái xe điện nặng mấy chục cân lên bằng một tay, nhẹ nhàng đặt lên ghế phụ...
"..."
Lôi Kiến nhìn cái xe điện rách nát kia, muốn khóc... Cái xe điện chỉ có tám trăm thôi... Còn con xe kia của ngài chỉ xước chút sơn thì cũng đáng giá một đống xe điện ấy chứ...
Dương Na tức giận trừng mắt nhìn Vương Vũ: "Ngài muốn tôi lạnh chết sao?" Không gian xe thể thao rất nhỏ... để xe điện lên thì mui xe phải để mở...
Vương Vũ thản nhiên nói: "Buổi tối chạy xe chậm một chút, đường nơi này không tốt!" Nói xong, Vương Vũ mở cửa xe, kéo Mục Tử Tiên ngồi lên xe Lôi Kiến.
Phải công nhận, ngồi xe thì ấm hơn lái xe điện nhiều.
Trên đường chở hai vợ chồng Vương Vũ về nhà, Lôi Kiến không nói câu nào... Nhưng từ ánh mắt Chung Diễm Diễm, Vương Vũ biết, hai người này có lẽ không lâu dài được... Thật sự là làm bậy rồi.
Đi tới tầng dưới tòa nhà, hai người Vương Vũ thấy Dương Na đen mặt ngồi trong xe, xe điện của họ thì bị ném bên cạnh.
Mục Tử Tiên đá Vương Vũ một cái nói: "Không cho anh bắt nạt người ta như vậy nữa, nhanh đi nói cảm ơn đi!"
"Làm phiền rồi!" Vương Vũ cười, ôm quyền với Dương Na.
Dương Na hừ lạnh nói: "Từ trước tới giờ chưa ai dám làm vậy với tôi! Mẹ nó chứ, anh lần sau tán gái đừng mong bà đây tới giúp nữa nhé!"
Nhìn Dương Na tức giận ngút trời, Mục Tử Tiên nói với Vương Vũ: "Anh nên thi lấy cái bằng lái đi!"
Hôm sau vừa online, Vương Vũ lập tức đi mua mấy bình rượu, sau đó trở về phố trung tâm.
Ẩn Giả từng dặn sau khi Vương Vũ lên cấp 20 thì quay lại tìm ông ta, không biết lần này sẽ công bố nhiệm vụ gì nữa.
Sau khi lãng phí hai bình rượu, Ẩn Giả rốt cuộc chịu nói chuyện: "Người trẻ tuổi, rất có tiềm năng đấy... Nhanh như vậy đã tới cấp 20 rồi!"
"Đều nhờ người thầy là ngài dạy tốt!" Vương Vũ trái lương tâm mà nói theo lời kịch của hệ thống. Lão già này ngoại trừ lừa tiền, thì làm gì dạy được cái mẹ gì.
Ẩn Giả vui vẻ tiếp nhận lời nịnh nọt của Vương Vũ: "Không tệ không tệ! Trẻ nhỏ dễ dạy. Ngươi đã có lòng cầu tiến như vậy, ta sẽ kể cho ngươi một vài chuyện xưa của Võ Thần!"
"Kính cẩn lắng nghe!" Vương Vũ đáp. Đây là lần đầu tiên Vương Vũ được nghe về bối cảnh của nghề nghiệp Võ học gia này.
"Kỳ thật Võ Thần không phải người của đại lục này!" Ẩn Giả nói: "Ngài nói mình đến từ nơi phía đông xa xôi, theo lời ngài nói thì ngài là người của thế giới khác. Ngươi hiểu chứ?"
"Hiểu!" Vương Vũ gật đầu, không phải là xuyên qua sao? Trong lúc rảnh rỗi Vương Vũ cũng có đọc tiểu thuyết, mấy loại hồn xuyên, thân thể xuyên, xuyên qua dị giới, xuyên qua vị diện khác đã bị khai thác hết rồi, không thể ngờ trò chơi cũng dùng tới...
"Sau khi bảy vị anh hùng phong ấn Ma vương Hắc Ám, ngoại trừ Võ Thần, những người khác đều trở về quê hương của mình, sống cuộc đời ẩn dật, chỉ có Võ Thần là không thấy đâu. Có người nói ngài ấy đã ngã xuống, kỳ thật không phải, ta cảm thấy ngài ấy cũng đã trở về quê nhà."
"À, lão định bảo ta tới quê hương của ngài ấy, tìm ngài ấy trở về để tập hợp bảy vị anh hùng, một lần nữa đánh bại Ma vương Hắc Ám hả?" Vương Vũ hỏi.
Ẩn Giả khinh bỉ: "Người trẻ tuổi, thật không có tiền đồ. Chẳng lẽ các ngươi không thể tự giải quyết chuyện của mình sao?"
Ẩn Giả nói xong, bèn lấy ra một thứ gì đó hình con mắt đen tuyền.
[Hệ thống nhắc nhở: Bạn đã kích hoạt vòng thứ tư nhiệm vụ "Trái Tim Dũng Sĩ": Dấu Ấn của Võ Thần, nhiệm vụ cấp S, nhận hay không nhận?]
"Nhận!"
[Hệ thống nhắc nhở: Vòng thứ tư của "Trái Tim Dũng Sĩ": Dấu Ấn của Võ Thần! Nhiệm vụ cấp S, đạt được Hài Cốt Hắc Ám 0/1, Đôi Cánh Thánh Quang 0/1, Máu Hỏa Long 1/1, Trái Tim Titan 0/1, Linh Hồn Sát Thủ 0/1.]
[Gợi ý nhiệm vụ: Nhiệm vụ không giới hạn thời gian, có thể tổ đội hai người. Đây là nhiệm vụ truyền thừa, Võ Thần vĩ đại sẽ không để cho bất kỳ kẻ nào bôi nhọ uy danh của ngài, trước khi hoàn thành nhiệm vụ, thanh kinh nghiệm sẽ bị niêm phong.]
[Hệ thống gợi ý: Bạn đã nhận được đạo cụ đặc biệt: Đôi mắt Tát Lạp.]
Đôi mắt Tát Lạp (vật phẩm nhiệm vụ) độ bền 5/5: Đạo cụ dùng để giải trừ đá phong ấn.
"..." Vương Vũ mở bảng thuộc tính ra xem xét, thanh kinh nghiệm đã biến thành màu xám, xem ra nếu không hoàn thành nhiệm vụ này thì sẽ bị kẹt lại tại cấp 20 cả đời... Các vòng của chuỗi nhiệm vụ Trái Tim Dũng Sĩ này thật sự là vòng sau còn khó chơi hơn vòng trước.
Nếu không có Máu Hỏa Long, có lẽ Vương Vũ cũng không biết cuối cùng nhiệm vụ này khó khăn cỡ nào, nhưng khi nhìn thấy Máu Hỏa Long, trong nháy mắt Vương Vũ đã hiểu được, đây là để cho hắn đi giết năm con BOSS.
Nhưng Long Huyết Thần Súng là BOSS Hoàng Kim ở chế độ tự do, nếu không phải vừa đúng lúc Vương Vũ tìm thấy điểm đột phá, e rằng còn không rõ ai chết ai sống được.
Xem giới thiệu về nhiệm vụ này, năm con BOSS này hoàn toàn không kém gì Long Huyết Thần Súng…
Quang Minh và Hắc Ám là thuộc tính chính của trò chơi này, Titan lại càng là chủng tộc không thua gì rồng… Về phần sát thủ, tuy rằng nghe cái tên thì thấy có vẻ rất bình thường, nhưng sát thủ càng bình thường thì lại càng đáng sợ, Vương Vũ cũng hiểu được đạo lý này.
Ban đầu Vương Vũ vốn là muốn lên cấp cao một chút, nắm chắc thành công hơn một chút rồi mới đi, nhưng hệ thống dường như đã sớm biết dự định của Vương Vũ, trực tiếp khóa thanh kinh nghiệm của hắn lại…
Quả nhiên là núi cao còn có núi cao hơn…
Nhìn vẻ mặt lờ mờ của Vương Vũ, Ẩn Giả nói: “Người trẻ tuổi, lấy dũng khí của ngươi ra, lúc Võ Thần đại nhân bằng tuổi ngươi là đã có thể khiêu chiến quyền uy của thần rồi, một người dũng cảm chân chính sẽ có can đảm đối mặt với tất cả khó khăn, Võ Thần đại nhân có nói: Đã là kẻ tập võ, há lại sợ thách thức!”
Trang 66# 2