Chương 139: Thượng Đế Cũng Phải Điên Cuồng
=== oOo ===
"Mẹ nó! Kỵ Sĩ Thánh Điện!"
Người chơi của Hoàng Thành Căn đều là dân bản địa, đương nhiên biết rõ đám sài lang hổ báo này, trong thánh thành này, ngoài thân vệ dưới trướng Giáo hoàng và vệ binh thủ thành ra, NPC đáng sợ nhất chính là lũ kỵ sĩ này.
"Vinh quang của Thần không được phép bị khinh nhờn!"
Tên Kỵ Sĩ Thánh Điện cầm đầu rút xoạt thanh kiếm thập tự ra khỏi vỏ, chỉ lên bầu trời, hét vang một câu. Trên người cả đội Kỵ Sĩ Thánh Điện lóe lên ánh sáng trắng, khí thế lại càng hừng hực khiến người ta phải sợ hãi.
"Thanh tẩy những tên dị đoan dám giẫm đạp thần uy này!"
Đám Kỵ Sĩ Thánh Điện nhận được mệnh lệnh, lập tức xếp thành hàng, cúi đầu lao tới.
"Bảo vệ ta! Chết sẽ có trợ cấp!" Thần Hi Vĩnh Tịch thấy thế, vội vã chạy ra phía sau đội ngũ.
Người bên Hoàng Thành Căn đều là người chơi nghề nghiệp, được bỏ tiền thuê, Thần Hi Vĩnh Tịch là ông chủ, ông chủ đã bảo thì đương nhiên phải đi bán mạng, dù sao mạng ở trong trò chơi chẳng đáng đồng nào, nhưng trợ cấp thì là tiền thật.
Mấy trăm người chơi của Hoàng Thành Căn rầm rập lao tới từ bốn phương tám hướng, chặn đám Kỵ Sĩ Thánh Điện lại.
Kỵ Sĩ Thánh Điện chỉ có mười hai người, nhưng NPC này đều là đả thủ vừa vật công vừa ma công, còn có cả kỹ năng chiến trận.
Đám kỵ sĩ sử dụng kỹ năng Xung Phong lao lên, như một thanh đao sắc đâm thẳng vào đội ngũ của Hoàng Thành Căn. Người chơi bên Hoàng Thành Căn còn chưa kịp phản kích thì đám Kỵ Sĩ Thánh Điện đã mở Thập Tự Trảm, mười mấy người chơi lập tức bị chém thành ánh sáng trắng ngay tại chỗ.
Người bên Hoàng Thành Căn không hề yếu ớt, bọn họ nhanh chóng tập kết thành đội hình, hàng đầu thì chống đỡ Kỵ Sĩ Thánh Điện, hàng sau thì tung công kích...
Đòn tấn công này vừa đánh xong, đám người chơi suýt thì suy sụp tập thể.
[Hệ thống nhắc nhở: Người chơi Hoàng Thành Căn sử dụng vũ lực chống đối Thánh Đình, điểm vinh dự thành chính bị trừ 100, hiện tại là...]
Bây giờ Thánh Đình có thái độ gì với người chơi của Hoàng Thành Căn, bọn họ đã không thèm quan tâm nữa... Dù sao cũng là không đội chung trời, không chết không thôi.
Hệ thống đúng là quá vô liêm sỉ, phái binh đánh người ta, thậm chí còn không cho người ta quyền đánh trả...
Đây thật ra cũng là chuyện đúng tình đúng lý. Cho dù là ngoài đời thật, người của Hoàng Thành Căn chính là một đám xã hội đen, bọn họ tới tòa thị chính của thành phố ngồi thì chẳng ai nói gì, nhưng lại ném pháo trúc vào tòa thị chính thì cũng sẽ bị bắt, đã bị bắt rồi lại còn cầm dao bầu xung đột vũ trang với cảnh sát... Mẹ nó, đây rõ ràng là không muốn sống nữa mà...
Kỵ Sĩ Thánh Điện không phải những kẻ dễ bắt nạt, đợt tấn công của Hoàng Thành Căn làm cho đám kỵ sĩ hơi sững sờ, rồi tiện tay tung một đốm sáng màu trắng lên trên đỉnh đầu mình, lượng máu bị tụt lập tức tăng trở lại.
"Hỡi lũ dị đoan bẩn thỉu, hãy nhận lấy sự phẫn nộ của thần..."
Đám Kỵ Sĩ Thánh Điện cứ hai người một nhóm, song kiếm cài vào nhau, từng cột sáng thật lớn giáng xuống từ trên bầu trời, đánh vào hàng sau của người chơi bên Hoàng Thành Căn.
Thật ra theo lý mà nói, mấy trăm người chơi bao vây mười mấy con quái Tinh Anh cấp 35 thì rõ ràng là vẫn có phần thắng. Nhưng đám Kỵ Sĩ Thánh Điện này có khí thế kinh người, mà điểm vinh dự của người chơi thì bị giảm xuống hẳn ba trăm, lại bị hệ thống đe dọa, giờ làm gì còn tâm tư chiến đấu nữa... Thế là nhất thời bọn họ bị đám Kỵ Sĩ Thánh Điện áp chế.
Mấy trăm người chơi lại bị mười mấy Kỵ Sĩ Thánh Điện đánh cho phải liên tục lùi ra sau...
Nhìn Kỵ Sĩ Thánh Điện hùng mạnh như thế, Thần Hi Vĩnh Tịch vô cùng tuyệt vọng. Hắn ta quay đầu bỏ chạy, nhưng chưa được vài bước thì đã đâm vào một người đàn ông cao lớn.
"Tránh ra! Đừng có cản đường ta!" Thần Hi Vĩnh Tịch vênh váo ở thành Thánh Quang này đã quen, thấy bị người ta cản đường, không hề nghĩ ngợi mà lập tức rút thanh trường kiếm ra đe dọa người kia.
Người đó mỉm cười, thản nhiên nói: "Nghe nói giết các ngươi sẽ nhận được điểm vinh dự?"
Thần Hi Vĩnh Tịch nghe vậy, giật mình kinh hãi...
Thần Hi Vĩnh Tịch là kẻ thông minh nhất trong Thánh Quang Tứ Thiếu, không giống ba tên ngu ngốc kia, Thần Hi Vĩnh Tịch khá là khôn ngoan.
Hắn ta biết tuy không ai ở thành Thánh Quang này dám chọc Thánh Quang Tứ Thiếu, đa số là vì chọc bọn họ thì chẳng được ích lợi gì. Còn bây giờ Hoàng Thành Căn đã trở thành kẻ địch chung của dân chúng toàn thành, bọn họ chính là mấy trăm quái nhỏ mang giá trị vinh dự, nên trong thế giới chẳng có luật pháp hay kỷ luật gì như thế này, chuyện đâm sau lưng là quá bình thường.
Thần Hi Vĩnh Tịch nghĩ tới đây, giơ kiếm chắn trước ngực, lạnh lùng nói: "Ngươi dám giết ta? Ta chính là..."
Thần Hi Vĩnh Tịch còn chưa kịp nói xong, người kia đột nhiên giơ tay túm lấy cổ Thần Hi Vĩnh Tịch, sau đó quật hắn ta xuống đất, rồi giẫm một cái khiến hắn ta hóa thành vệt sáng trắng...
Làm xong hết thảy, người kia vỗ tay, còn tùy ý nói: "Có gì mà không dám? Được có mỗi hai điểm vinh dự... Có vẻ ít."
Thần Hi Vĩnh Tịch trở lại khu hồi sinh, vẫn còn chưa hiểu ra sao, hắn ta là một Chiến sĩ mặc trang bị cực phẩm toàn thân, sao lại bị giết trong nháy mắt như vậy...
Hắn ta mở nhật ký chiến đấu ra, trong đó ghi: Bạn bị người chơi "Thiết Ngưu" vinh dự đánh chết, - 2 điểm tội ác. Điểm tội ác hiện tại là 198.
Điểm tội ác...
Giết người thì gọi là điểm PK, tạo ra cống hiến thì gọi là điểm vinh dự, vậy điểm tội ác có nghĩa là gì?
Thần Hi Vĩnh Tịch không hổ là người thông minh, sửng sốt một chút rồi ngay lập tức tỉnh táo lại.
Điểm tội ác hẳn là "vinh dự" đặc biệt mà hệ thống cho khi công hội của hắn ta bị thông cáo thành kẻ địch của toàn thành.
Hai trăm điểm tội ác, chết một lần rớt hai điểm, như vậy tính ra phải chết một trăm lần mới có thể rửa sạch tội ác trên người...
Trung Quốc có câu ngạn ngữ là "một trăm tôi cũng không chuộc được anh", được thần linh phương Tây áp dụng một cách vô cùng nhuần nhuyễn.
Thần Hi Vĩnh Tịch cảm thấy lòng đắng ngắt, rõ ràng hắn ta chẳng làm gì cả, sao bỗng nhiên lại trở thành kẻ địch chung của toàn thành rồi? Chẳng lẽ đại thần hệ thống bị mù đôi mắt chó rồi sao?
Thường ngày Hoàng Thành Căn không có thanh danh tốt đẹp là bao trong thành Thánh Quang, lúc này gặp vận rủi, có không ít người dậu đổ bìm leo.
Nay người chơi của Hoàng Thành Căn gần như thành chuột chạy qua đường, lúc trước các người chơi khác tránh Hoàng Thành Căn không kịp, nay thì lại thi nhau lao lên.
Có thể hiểu được cảm giác của bọn họ, điểm vinh dự rất khó kiếm, giết một người bên Hoàng Thành Căn tương đương với xông phụ bản một lần... Có thể kiếm được điểm vinh dự, lại có thể báo mối thù bị đàn áp, đúng là một công đôi việc.
Không lâu sau, khu hồi sinh đã chật ních người bên Hoàng Thành Căn...
Thần Hi Vĩnh Tịch không dám đi ra, bởi hắn ta thấy Vu Vạn Đình của công hội Hồng Hoa Tổng Đà dẫn người tản bộ cách đó không xa...
Những người chơi game thủ bên Hoàng Thành Căn cũng không dám ra ngoài, bởi vì đại ca chưa ra lệnh, không ai dám hành động thiếu suy nghĩ.
Những người theo nghề game thủ thì có thừa kỹ thuật thao tác, chỉ là không có tâm huyết gì cả... Người ta kiếm miếng ăn mà thôi, làm sao có thể chấp nhặt với những người chơi không muốn sống kia.
"Phong Thiếu với Lăng Thiếu sao chưa online vậy?" Thần Hi Vĩnh Tịch gửi tin nhắn cho Hoa Thiếu.
"Ta vừa thoát game gọi điện cho bọn họ rồi, đang mải tán gái ở bar ấy... Bảo ngươi chơi đấu địa chủ ở khu hồi sinh trước đi!" Hoa Thiếu trả lời.
"Mẹ nó!" Thần Hi Vĩnh Tịch bực mình, hai cái tên không biết xấu hổ này, chỉ biết tán gái bỏ mặc anh em, bảo mình chơi đấu địa chủ, cái quái gì chứ, giờ ai có tâm tư nào mà chơi trò đó!
Đúng lúc này, một người chơi Hoàng Thành Căn cầm bộ bài tự chế ra hỏi Thần Hi Vĩnh Tịch: "Đại ca, chơi đấu địa chủ không?"
Thần Hi Vĩnh Tịch: "..."
Bởi vì người của Hoàng Thành Căn mạo phạm thần uy, đám Kỵ Sĩ Thánh Điện cứng nhắc chắc chắn là không chết không thôi, cho nên bọn họ sẽ xử đám người Hoàng Thành Căn một trăm lần...
Sau khi người của Hoàng Thành Căn bị giết chết, đám Kỵ Sĩ Thánh Điện lập tức đuổi theo.
Vương Vũ cũng vốn định chạy theo kiếm ít điểm vinh dự, lại bị Dương Na kéo lại: "Đừng quên tôi tới đây làm gì!"
"Cũng đúng..." Vương Vũ gật đầu.
Với nhiệm vụ ẩn mà nói, điểm vinh dự chỉ là chuyện nhỏ, không thể chơi trò bỏ gốc lấy ngọn được.
Hai người thừa lúc mọi người rối loạn nhẹ nhàng lẻn vào Thánh Đình.
Trang 71# 1