Chương 140: Ta Càng Tôn Thờ Nắm Đấm Của Mình Hơn!
=== oOo ===
Suy cho cùng thì Thánh Đình cũng chỉ là một nhà thờ lớn hơn tu viện của mục sư một chút, mang phong cách kiến trúc châu Âu điển hình, lấy to lớn vĩ đại làm chính. Điện chính cao phải tới mười bảy, mười tám mét... Diện tích còn rộng lớn hơn cả giáo trường của Chiến sĩ.
Bức tượng của thần Quang Minh nằm đối diện với cửa chính, mang hình dáng của một ông lão trông rất hiền lành, tay có nâng một cuốn sách, với ánh sáng tỏa ra bốn phía khiến người ta không kiềm được muốn cúng bái.
"Thật khó tưởng tượng một ông già có khuôn mặt hiền lành như vậy lại có đám tín đồ cuồng nhiệt thế kia..." Vương Vũ cũng biết sự khó chơi của đám Kỵ Sĩ Thánh Điện... Những kẻ hung hăng không sợ chết này khiến người ta đau đầu nhất.
Dương Na nói: "Giáo lý của thần đều để dẫn dắt người ta hướng thiện, nhưng bị các tín đồ coi là lý do để phát động chiến tranh, đây mới là bi kịch!"
Vương Vũ chậc chậc khâm phục: "Chậc chậc, không nhìn ra cô nói chuyện mà còn triết lý như vậy đấy!"
"Chuyên nghiệp thôi mà!" Dương Na cười ha ha, liếc nhìn hình ảnh thái cực trên ngực Vương Vũ.
Nhưng đôi mắt Vương Vũ đột nhiên nghiêm lại, hắn nghiêm túc nói với Dương Na: "Không tốt, có sát khí!"
"Sát khí?" Dương Na vội vàng nhìn ngó bốn phía...
Sát khí là thứ mà chỉ có người luyện võ có tu vi cao siêu mới có thể cảm ứng được, hiển nhiên là Dương Na vẫn chưa đạt tới đẳng cấp này.
"Ở bên kia!" Vương Vũ chỉ vào bức tượng thần: "Là ai, mau ra đây đi!"
"Ha ha! Vì Thần làm cho con người hướng thiện, cho nên Thần chính là chính nghĩa, tất cả mọi người đều thờ phụng chính nghĩa, có gì không đúng?"
Vương Vũ vừa dứt lời, một vị thần quan mặc áo choàng đi ra từ phía sau bức tượng, cười ha ha nói với Dương Na.
Vị thần quan này cũng chừng bốn năm mươi tuổi, trông rất tuấn tú với đôi mắt xanh biếc và mái tóc vàng óng ả, chẳng qua ánh mắt và thần thái của ông ta trông thật gợi đòn, nhìn Vương Vũ và Dương Na như đang nhìn hai kẻ ti tiện.
Vương Vũ cười lạnh, nói: "Làm cho người ta hướng thiện thì đương nhiên là đúng, nhưng ép người ta phải tín ngưỡng phải tôn thờ thì chẳng khác gì ma quỷ."
"Ồ?" Thần quan hơi sững sờ, rồi quay sang ôn hòa nói với Vương Vũ: "Người trẻ tuổi, ta rất thưởng thức ngươi. Ngươi sắp nhập ma đạo rồi, thật là đáng tiếc, ngươi có sẵn lòng quay trở lại với vòng tay của chúa không?"
"..."
Tên thần quan này chỉ là một NPC, nhưng nét mặt trên khuôn mặt ông ta lúc này lại khiến Vương Vũ không phải thán phục, đúng là quá giống mà!
Vương Vũ đã gặp không ít NPC, nhưng người có nét mặt trông chân thật như vậy thì phải nói là rất ít ỏi! Chỉ có NPC với trí thông minh nhân tạo cao ở chế độ tự do mới có được điều này.
Vương Vũ nghĩ tới đây, bèn tung ra một Thuật Thăm Dò.
Chánh Án Dị Đoan - Willie (Cấp 35) (BOSS Hoàng Kim) (Tinh Anh)
HP: 300.000
MP: 200.000
Kỹ năng: Ánh Sáng Thanh Tẩy, Phán Xét Thần Thánh, Thiên Sứ Giáng Lâm.
"Đây là Willie?" Vương Vũ kinh ngạc thốt lên. Hóa ra cái tên trông yếu ớt này lại là BOSS, hơn nữa ông ta còn mạnh hơn hẳn Long Huyết Thần Súng.
Dương Na gật đầu: "Ừ! Kỹ năng Phán Xét Thần Thánh của ông ta có thể làm hỏng vũ khí, anh phải cẩn thận đấy!'
"Cô không giúp tôi à?"
Dương Na nhún vai, nói: "Nhiệm vụ của tôi là trộm đá Thánh Ma... Còn việc đánh BOSS đầy kỹ thuật này thì anh làm đi!"
"Đúng là chẳng có nghĩa khí gì cả!"
"Nói linh tinh, ban nãy anh bỏ tôi chạy trước, có thấy anh có nghĩa khí gì đâu!"
Con gái đúng là lòng dạ hẹp hòi, tính toán chi li từng chút với Vương Vũ.
"Thế nào, con của ta, ngươi suy nghĩ thế nào rồi? Ngươi có sức mạnh rất lớn trong người, chỉ cần ngươi muốn, vòng tay của Thần luôn rộng mở với ngươi, sức mạnh của Thần hùng mạnh tới cỡ nào!" Willie mặc kệ hai người nói chuyện, hòa ái dẫn dắt Vương Vũ.
[Hệ thống nhắc nhở: Có nhận nhiệm vụ "Thử Thách Của Thần" không? Nhiệm vụ cấp A, cướp lại viên Đá Thánh Ma bị đánh mất 0/1. Phần thưởng: Nghề nghiệp ẩn "Võ Sĩ Thánh Đường".]
[Gợi ý: Mỗi một Võ sĩ Thánh Đường đều có tín ngưỡng kiên trung, một khi nhận nhiệm vụ này, nhiệm vụ Trái Tim Dũng Sĩ sẽ tự hủy bỏ.]
"Ồ..." Vương Vũ hoàn toàn không ngờ rằng đây chỉ là một con BOSS mà lại đưa ra điều kiện hậu hĩnh như vậy.
Nghề nghiệp ẩn quả thực quá hấp dẫn, mà nhiệm vụ cũng đơn giản, chỉ cần cướp viên đá Thánh Ma trong tay Dương Na là được. Dương Na đúng là rất lợi hại, nhưng trong mắt Vương Vũ thì cô ta chỉ mạnh hơn người chơi bình thường một chút. Vả lại nhiệm vụ "Thử Thách Của Thần" và "Linh Hồn Ám Dạ" đều là hai chuỗi nhiệm vụ cấp A như nhau, dễ hơn "Trái Tim Dũng Sĩ" rất nhiều.
Nhưng Vương Vũ lại không có hứng thú với nhiệm vụ này, bởi vì nghĩ tới việc phải khiến bản thân trở thành kẻ cuồng tín như Kỵ Sĩ Thánh Điện, Vương Vũ lập tức cảm thấy khó chịu toàn thân. Nhất là phải cướp đồ vật của Dương Na. Vương Vũ tránh cô ta không kịp, cướp đồ của cô ta làm gì, huống hồ Vương Vũ cảm thấy nghề nghiệp Võ sư càng hợp với mình hơn.
"Thôi, so với Thần, ta càng tôn thờ nắm đấm của mình hơn!" Vương Vũ thuận tay lựa chọn "Từ chối".
"Ha ha, lần trước khi bóng tối bao trùm, có một tên Võ sư không rõ tên là gì cũng nói như thế. Ngươi thật sự không định suy xét một chút sao?" Willie hỏi với vẻ mặt đầy thương hại.
Vương Vũ bước chân phải lên trước, dồn trọng tâm xuống, giơ hai nắm đấm lên bày sẵn tư thế: "Đừng lải nhải nữa, ta ghét cái vẻ mặt này của ngươi nhất đấy!"
Willie thấy Vương Vũ không những từ chối nhiệm vụ mà còn bày ra tư thế này, bèn hừ lạnh một tiếng: "Một con kiến ngu xuẩn, vô tri, hôm nay ta sẽ cho ngươi biết thế là nào sức mạnh của Thần!"
"Anh chặn ông ta lại, tôi đi tìm đá Thánh Ma!"
Dương Na thấy hình thái chiến đấu của Willie bị kích phát, dặn dò một câu rồi vội vàng chạy ra phía sau.
Trong lúc cô ta nói, áo choàng trên người Willie không gió mà tung bay, người lập tức lướt tới phía Vương Vũ.
Ông già này cũng lưu manh thật, từ kỹ năng có thể thấy ông ta rõ ràng là một BOSS tầm xa, thế mà lúc này ông ta không lùi mà lại tiến lên, muốn cận chiến võ thuật với Vương Vũ.
Vương Vũ xê dịch chân, tung một Băng Quyền đánh tới.
Willie điềm tĩnh ném cuốn kinh thánh trong tay ra, khiến nó lơ lửng giữa không trung, che trước người ông ta.
Vương Vũ nhanh tay nhanh mắt nghiêng người thu chiêu lại, né qua kinh thánh. Mà lúc này tay phải của Willie lóe lên ánh sáng, lập tức vỗ tới.
Tay trái của Vương Vũ ngăn cản đòn tấn công của Willie, tay phải thì đột nhiên thò ra bóp lấy yết hầu của ông ta.
Chặn đòn, bóp cổ, chiêu thức bình thường nhất của Quân Thể Quyền, nhưng khi được vị đại tông sư võ học là Vương Vũ sử dụng thì ngay cả BOSS như Willie cũng không thể tránh được, bị Vương Vũ bóp cổ, đè thẳng xuống đất.
Chỉ một hiệp mà đã ấn BOSS xuống đất, Dương Na đang lục lọi bên cạnh dù cũng xuất thân từ dòng tộc võ học lâu đời, nhưng khi thấy cảnh đó thì cô ta cũng không khỏi sững người ra.
Võ công là thứ mà người càng thông thạo thì càng biết sự lợi hại của nó.
Ví dụ như chiêu này của Vương Vũ, ở trong mắt người bình thường thì trông đòn tấn công của Vương Vũ khá mạnh, tư thế có vẻ ngầu thôi.
Còn trong mắt người luyện võ công như Dương Na thì lại khác hẳn, một chiêu thức đơn giản đã tạo ra công kích hiệu quả nhất, chỉ khi người tập võ đạt tới cảnh giới "Vô chiêu thắng hữu chiêu" trong truyền thuyết mới làm được điều này.
"Vô chiêu thắng hữu chiêu" không phải là để nói về việc tung quyền không theo kết cấu, đánh đấm loạn xạ, kiểu như vương bát quyền, tung quyền loạn xạ đánh chết lão sư phụ, mà giống như Vương Vũ, đã không thèm sử dụng chiêu số cố định để chiến đấu với người ta, mỗi một cử động đều tạo ra uy lực rất lớn. Khi đạt tới cảnh giới này rồi, người ta mới có thể tiện tay tung ra tất cả các chiêu thức, sau đó biến thứ kém cỏi thành thần kỳ.
Vương Vũ chỉ mới hơn hai mươi tuổi mà đã có tu vi như thế, có thể nói người có thiên phú đứng đầu từ cổ tới kim quả nhiên không phải là khoác lác!
Nếu BOSS bị đánh chết dễ dàng như vậy, nhà thiết kế game có thể đi chết được rồi. Sau khi bị Vương Vũ ép xuống đất, khuôn mặt Willie trông không hề kinh hoàng chút nào, điều này khiến Vương Vũ lập tức cảnh giác.
Quả nhiên, ngay lúc đó, Willie chắp hai tay lại, sau đó chuỗi tràng hạt trên cổ ông ta lập tức tỏa ra ánh sáng, rồi quấn lấy tay của Vương Vũ.
"Đù má!" Vương Vũ kinh hãi, vội vàng rụt tay lại.
Trang 71# 2