Chương 162: Vua Bọ Cạp Hắc Ám
=== oOo ===
Xuyên qua dãy núi Đoạn Tội là đến địa giới của thành Hoang Vu.
Thành Hoang Vu cũng giống như tên gọi, một vùng sa mạc hoang vu, cát vàng mờ mịt không thấy được một chút màu xanh lục nào, may mà đây là trong game, nếu không sa mạc lớn như vậy, vừa liếc mắt đã thấy miệng đắng lưỡi khô.
Bây giờ đội ngũ hộ tống đang đi tới nơi tên là Sa Mạc Hoang Vu, cũng là một trong những nơi đóng quân của quân đoàn Hắc Ám, đội ngũ hộ tống cần phải xuyên qua tiền tuyến, đây là khu vực cần phải đi qua.
Sau khi bước vào lãnh địa của thành Hoang Vu, tinh thần của mấy người chơi đều chưa từng thả lỏng, mỗi người đều cảnh giác nhìn xung quanh, rất sợ từ chỗ nào đó sẽ lại nhảy ra một thích khách gì đó.
Dù sao mạng nhỏ là của mình, nếu chết ở trong này thì phải quay về thành làm lại từ đầu... Trước nhiệm vụ chuyển nghề lại còn phải tiêu tiền, đám người chơi đều nghi ngờ không biết đây có phải là thủ đoạn ác ý nhằm thu lại vàng của nhà phát hành không.
Cả hành trình chỉ có một mình Vương Vũ vẻ mặt thoải mái, ồ à kinh ngạc đi theo sau Thần Hi Vĩnh Tịch như đi du lịch.
"Thiết Ngưu lão đại, ngươi không sợ sao?" Thần Hi Vĩnh Tịch thấy Vương Vũ thảnh thơi như vậy, không nhịn được hỏi.
"Sợ cái gì? Nhiệm vụ của ta cũng không phải là hộ tống thứ rác rưởi này!" Vương Vũ nói với vẻ dửng dưng như không.
Thần Hi Vĩnh Tịch nói: "Nếu nhiệm vụ của chúng ta thất bại, không phải nhiệm vụ sau của ngươi cũng không thực hiện được hay sao?"
"Không phải, một khi các ngươi không chống đỡ nổi nữa, ta sẽ cướp lấy đồ vật chạy trốn là được, ngươi không phải là thà giao vật kia cho NPC chứ cũng không chịu giao cho ta chứ..." Vương Vũ nói.
Thần Hi Vĩnh Tịch nghe vậy sợ hãi nói: Ấy... Thiết Ngưu lão đại, chúng ta cũng không thể như thế được...”
Vương Vũ cười nhạt nói:"Ta nói đùa thôi!"
"Có thật không?" Thần Hi Vĩnh Tịch tuyết đối không tin một chút nào.
"Đương nhiên là sự thật!" Vương Vũ lời thề son sắt nói: "Ta lấy tư cách Toàn Chân Giáo ra để thề!"
"Ặc... Hay đấy!" Thần Hi Vĩnh Tịch hộc máu nói.
Chỉ tán gẫu với Vương Vũ một câu như thế, tâm trạng căng thẳng trong lòng Thần Hi Vĩnh Tịch cũng từ từ giãn ra.
Khi đội ngũ hộ tống sắp đi đến vị trí trung tâm của Sa Mạc Hoang Vu, Vương Vũ đột nhiên nói với Thần Hi Vĩnh Tịch: "Cẩn thận một chút, nơi này có mai phục!"
"Không thể nào..." Thần Hi Vĩnh Tịch nhìn bốn phía một lượt nói: "Không có ai!"
Khu vực trung tâm của Sa Mạc Hoang Vu thật ra cũng chỉ là một vùng sa mạc rộng lớn, vùng sa mạc này và địa hình đồi núi chênh lệch nhau rất xa, nơi này không hề có vật nào che chắn, nếu quả thật có binh lính mai phục ở đây, đã sớm lộ ra trong tầm mắt rồi, tuyệt đối không thể có khả năng ẩn náu.
Nói xong, Thần Hi Vĩnh Tịch lại nghiêng đầu hỏi Cung thủ trinh sát: "Có phát hiện sinh vật gì khả nghi không?"
Cung thủ nói: "Vẫn đang nhìn xem, nơi bằng phẳng như vậy, làm sao giấu người được chứ?"
"Ừ, nói cũng đúng!" Thần Hi Vĩnh Tịch gật đầu.
"Thiết Ngưu lão đại, ngươi đa nghi quá rồi!" Thần Hi Vĩnh Tịch lại nói.
Vương Vũ lắc đầu nói: "Không có! Ta có thể cảm giác được có người nhìn chằm chằm chúng ta!"
"Cảm giác được? Cảm giác gì cơ?" Thần Hi Vĩnh Tịch nghe Vương Vũ nói mà sửng sốt.
"Có sát khí!" Vương Vũ nói.
"Phì!" Không chỉ Thần Hi Vĩnh Tịch mà ngay cả những người khác xung quanh cũng đều bật cười.
Sát khí, não người này có bệnh à, sao không nói có yêu khí luôn đi? Chẳng phải là càng trâu bò hơn sao?
"Cẩn thận! Là ở đây!" Ánh mắt Vương Vũ đột nhiên phát lạnh, vươn tay túm chặt lấy trước ngực Thần Hi Vĩnh Tịch.
"Ôi chao, Thiết Ngưu lão đại, không đến mức như vậy chứ..." Thần Hi Vĩnh Tịch hoảng sợ, cho rằng Vương Vũ bị mình cười nhạo nên thẹn quá hóa giận muốn giết mình, theo bản năng vung tay ngăn cản.
Nhưng tên mèo ba chân kia không phải đối thủ của Vương Vũ, Vương Vũ thuận tay bắt lấy cánh tay của Thần Hi Vĩnh Tịch rồi lôi hắn ta ra phía sau mình.
Thần Hi Vĩnh Tịch còn đang sắp xếp lại câu chữ định xin lỗi Vương Vũ thì đã thấy đột nhiên có một đụn cát xuất hiện ngay nơi mình vừa đứng, ngay sau đó, một người mặc áo choàng màu vàng với dáng người gầy nhỏ chui lên từ dưới đất, vung loan đao chém lên đầu hắn ta.
"A..." Thần Hi Vĩnh Tịch sợ đến choáng váng, vội vàng ôm đầu ngồi xổm xuống mặt đất, Vương Vũ tay mắt nhanh nhẹn, tay trái chếch lên trên, tách được loan đao trong tay người kia ra, sau đó tay phải tung một chưởng đánh lên ngực người kia, một Niệm Khí Ba phát ra từ lòng bàn tay Vương Vũ, người kia bị đánh bay ra ngoài, lập tức ngã xuống mặt đất, chui vào trong cát biến mất.
Lần này, tất cả những người vừa cười nhạo Vương Vũ đều phải kinh ngạc đến ngây người, cả lũ nhìn Vương Vũ như nhìn quái vật...
Sát khí, thật sự có thứ này sao? Tam quan của mọi người đã bị phá hủy mất rồi...
Vương Vũ thuận tay chụp xuống nhấc Thần Hi Vĩnh Tịch lên, sau đó nói với Thần Hi Vĩnh Tịch: "Đứng lưng tựa lưng với những người khác, không được lộn xộn!"
Cùng lúc đó, hạt cát vùng sa mạc mà đội ngũ hộ tống đang đứng bắt đầu chuyển động, một đám quái nhỏ mặc áo choàng màu vàng từ dưới mặt đất chui lên, bao vây chặt chẽ 300 người.
Mà kẻ đánh lén xuất quỷ nhập thần vừa nãy kia, lúc này cũng đứng phía sau quái nhỏ.
Sa Phỉ Hắc Ám (Cấp 25) (Tinh Anh)
Sinh lực: 20.000
Nội lực: 1.000
Kỹ năng: Cướp Bóc, Mai Phục
Vua Bọ Cạp Hắc Ám. Menes (Cấp 35) (BOSS Hoàng Kim)
Sinh lực: 300.000
Nội lực: 50.000
Kỹ năng: Kèn Lệnh Của Vua, Cát Ẩn Giấu, Cát Thời Gian, Thanh Kiếm Vương Giả.
Pháp sư Xuất Trần làm người lãnh đạo của một công hội lớn, nên đã nghĩ ra phương pháp đối phó đầu tiên, vung tay lên cao hô to: "Mọi người thu hẹp trận hình! Bảo vệ bốn người Thần thiếu!"
Đám người chơi nghe vậy, nhanh chóng lùi về phía sau, nghề nghiệp tanker che chắn cho nghề nghiệp máu giấy sau lưng.
"Đám dị tộc ngu dốt, giao đồ trong tay các ngươi ra đây, nếu không đừng hòng rời khỏi sa mạc này!" Vua Bọ Cạp sử dụng thứ giống như kèn nhỏ có tác dụng phát thanh, truyền lời vào tai từng người chơi.
Đám người chơi đều nhao nhao bĩu môi, nói cứ như giao đồ vật ra thì có thể còn sống ra khỏi sa mạc không bằng, đúng là sỉ nhục trí thông minh của bọn họ.
Vua Bọ Cạp này cũng không phải BOSS chế độ tự do có trí thông minh cao, nhìn thấy đám người chơi có thái độ này, lập tức đọc đoạn lời thoại thứ hai.
"Các ngươi đã ngu xuẩn mất khôn, vậy cũng đừng trách ta không khách khí! Các dũng sĩ, hãy giết bọn chúng đi, cướp lại hồn phách của Thần, đến cung phụng Thần của chúng ta!"
Nói xong, Vua Bọ Cạp vung loan đao trong tay lên, đám đàn em Sa Phỉ của hắn ta thét lên ầm ĩ như điên: "Bằng lòng cống hiến sức lực vì vua của chúng ta!"
Ánh sáng màu vàng kim trên người đám Sa Phỉ chợt lóe lên, dâng lên như thủy triều, lao vào chiến đấu với đám người chơi.
Kỹ năng của đám Sa Phỉ cũng rất bình thường, cái gọi là Mai Phục, chẳng qua chỉ là dùng trang phục màu vàng của mình, để che đậy tầm mắt của người chơi mà thôi, so với thuật Tiềm Hành của nghề nghiệp Đạo tặc còn kém xa tít tắp.
Cướp Bóc là một kỹ năng rất vô lại, có thể khiến người chơi cận chiến mất đi vũ khí trong ba giây, có điều thời gian chuẩn bị của chiêu này rất dài, rất dễ dàng tránh thoát.
Quái cấp 25 tinh anh mà thôi, đối với mấy người chơi cao cấp cấp 20 mà nói, áp lực không lớn, cho dù là được tăng buff từ Hiệu Lệnh Vương Giả, đối diện với mấy người chơi trang bị tinh xảo, trang bị nghề nghiệp đầy đủ này, đám Sa Phỉ cũng không chiếm được chút lợi thế nào.
Nhưng mà không biết tại sao những Sa Phỉ này lại như thế, thoạt nhìn chẳng qua chỉ có nghìn người, lúc này lại giống như giết mãi cũng không bao giờ hết...
Đối mặt với chiến thuật biển người không biết xấu hổ như vậy, đám người chơi đông che tây chắn chỉ có thể tự bảo vệ mình, muốn giết ra khỏi vòng vây, cũng vô cùng khó khăn.
"Tại sao có thể như vậy? Rõ ràng giết không ít Sa Phỉ rồi, vì sao không thấy ít đi chút nào?" Thần Hi Vĩnh Tịch hoảng sợ hỏi Vương Vũ.
Không chỉ có Thần Hi Vĩnh Tịch khó hiểu, ngay cả người chơi khác cũng đã nhận ra chuyện không bình thường.
Từ khi bắt đầu trận chiến Vương Vũ vẫn híp mắt lại nhìn chằm chằm Vua Bọ Cạp, nghe thấy Thần Hi Vĩnh Tịch hỏi mình, vì vậy chỉ vào Vua Bọ Cạp nói: "BOSS kia đang tác quái!"
Trang 82# 2