Chương 163: Thanh Loan Đao Kỳ Quái
=== oOo ===
Thần Hi Vĩnh Tịch nhìn theo hướng ngón tay của Vương Vũ, chỉ thấy Vua Bọ Cạp vung thanh loan đao trong tay, vẩy ra từng ánh đao màu vàng, dấy lên từng cơn cát bụi mù mịt, rồi cát bụi đó biến thành đám Sa Phỉ.
Những người khác đều bận chiến đấu, không ai rảnh phân tâm, mà Vua Bọ Cạp có vóc dáng nhỏ gầy, trừ Vương Vũ luôn quan sát xung quanh, người bình thường mà không chú ý quan sát thì khó mà phát hiện được.
"Mẹ nó! Quá vô sỉ rồi!" Thần Hi Vĩnh Tịch khiếp sợ thốt lên.
Hóa ra lũ Sa Phỉ này được tạo ra từ hạt cát. Sa mạc này nhiều cát như vậy, chẳng phải có nghĩa là có thể triệu hồi vô số lần sao?
Trong giai đoạn hiện tại, người chơi không hề có kỹ năng diện rộng, chỉ có thể solo một chọi một, mà bây giờ chẳng có ai có thể ngăn chặn được Vua Bọ Cạp. Cứ thế này, với tốc độ triệu hồi kia của Vua Bọ Cạp, sử dụng chiến thuật lấy biển người đè chết mọi người là chuyện sớm muộn mà thôi.
Thấy tình hình bết bát đến như vậy, ba tên thiếu gia khác cũng cuống cả lên: "Thế này thì phải làm sao?"
Thần Hi Vĩnh Tịch suy nghĩ rồi nói: "Phải chia một đội ra quấn lấy BOSS!"
"Ngươi cảm thấy bọn họ có xông ra được không?" Vương Vũ chỉ vào lũ Sa Phỉ đông nghìn nghịt xung quanh, hỏi.
"..." Nghe Vương Vũ hỏi như vậy, Thần Hi Vĩnh Tịch thật sự nghẹn lời.
Số lượng Sa Phỉ vẫn còn đang tăng lên, lúc này đang bao vây chặt lấy bọn họ, nếu như có thể phá được vòng vây, tình hình sẽ không bết bát tới mức này.
"Vậy Thiết Ngưu đại ca, chúng ta nên làm gì bây giờ?"
Vương Vũ liếc Vua Bọ Cạp một cái, nói với bốn người kia: "Các ngươi cố chống đỡ! Ta đi ngăn cản nó!"
"Ặc, một mình ngươi?" Bốn người kia sửng sốt, tỏ ra nghi ngờ: "Thật sự là được chứ?'
Vua Bọ Cạp chính là BOSS Hoàng Kim, người chơi bình thường mà không tổ đội chừng hai ba mươi cao thủ, hoàn toàn không đánh được nó. Tuy bọn họ đều biết là Vương Vũ rất lợi hại, nhưng nghĩ tới BOSS Hoàng Kim, bốn người vẫn cảm thấy khó có thể tin được.
"Ha ha!" Vương Vũ cười thản nhiên đáp lại: "Thiên Thần Phán Quyết còn lợi hại hơn nó!"
Bốn người nghẹn họng, không ai nói được gì... Sao bọn họ lại quên là tên này thậm chí còn giải quyết cả Thiên Thần Phán Quyết kia...
"Thiết Ngưu đại ca, nhất định phải cẩn thận đấy!"
Vương Vũ gật đầu, gạt đám người chen tới phía ngoài cùng. Lúc này Minh Đô đang đứng với đám Pháp sư, quăng sét tới từng chỗ một.
"Ui chao, ông Ngưu, rốt cuộc thì ông đã chịu dời chỗ rồi à! Ta còn tưởng là ông định núp ở sau sống qua mùa đông chứ..." Minh Đô thấy Vương Vũ đến, bèn lên tiếng trêu ghẹo.
Vương Vũ cắt ngang lời nhảm nhí của Minh Đô: "Đừng có nói vớ vẩn, mở đường đi! Ta muốn qua đó!"
Minh Đô dừng pháp trượng trong tay lại, giơ tay lên che ánh nắng nhìn lũ Sa Phỉ bên ngoài, hỏi: "Nhiều quái nhỏ như thế kia, cự ly thuấn di hình như không đủ thì phải."
"Cứ thử xem sao!"
"Được rồi! Cẩn thận ra oai quá là ngã chết đấy!" Dứt lời, Minh Đô thét lên với đám người chơi phía trước: "Đứng sang bên cạnh nào, để ta bước lên trước hai bước!"
Mọi người quay đầu lại, thấy đó là hai người bên Toàn Chân Giáo, tất cả đều tự giác nhường đường...
Minh Đô là kẻ không hợp ý cái là xông lên giết người ngay, đương nhiên không ai muốn nếm thử mùi vị của lôi điện rồi. Vả lại, hắn ta, một tên Pháp sư đang vội vã lao đầu vào chỗ chết, thế thì cứ lao lên đi, tất cả mọi người đều chán ghét Minh Đô như vậy, còn ước là hắn ta mau chết sớm hồi sinh sớm kìa.
Hai người đi tới hàng đầu tiên, Minh Đô đứng sau một Chiến sĩ khiên thuẫn, quay đầu hỏi Vương Vũ: "Chuẩn bị xong chưa?"
"Ừ!"
"Địa Ngục Liệt Diễm! Lên!" Minh Đô thét to một tiếng, pháp trượng trong tay hắn ta lóe lên ánh sáng, một bức tường lửa bao trùm phạm vi năm trăm mã phía trước.
Phóng pháp thuật đương nhiên không phải hét to như vậy làm gì, chẳng qua tên Minh Đô này làm màu đã quen rồi thôi.
Minh Đô tuy ra oai hoành tráng, nhưng chiêu thức cũng không hề kém cỏi, lũ Sa Phỉ vốn bị người chơi khác cấu rỉa đi không ít máu, lúc này bị một pháp thuật của Minh Đô đốt cho cạn sạch.
"Ma pháp diện rộng!!" Thấy cảnh đó, tất cả mọi người đều khiếp sợ, đồng thời cũng dùng ánh mắt như muốn giết người nhìn chằm chằm Minh Đô.
Ở trước cấp 30, ma pháp quần công khá là hiếm có, không hổ là Pháp sư đứng đầu Toàn Chân Giáo, thậm chí đã học được ma pháp quần công rồi.
Điều khiến mọi người phẫn nộ là, má nó, tên nhóc này có kỹ năng đánh lan mà không chịu dùng từ sớm, là cái quái gì vậy!
Cùng lúc đó, Vương Vũ mở Băng Quyền lao tới, xông đến trước người Sa Phỉ.
Mọi người lại kinh hãi: "Fuck, tên này không muốn sống nữa à?"
Sa Phỉ dù có yếu đến mấy thì dù sao cũng là quái vật Tinh Anh, loại nghề nghiệp rác rưởi như Võ sư còn chẳng phải là bị chém một đao là rụng sao?
Ngay sau đó, Vương Vũ bật nhảy lên trên đầu một tên Sa Phỉ, rồi đạp lên đầu đó lao vọt tới trước vài bước, ngay khi thân thể sắp hạ xuống, tay phải của Vương Vũ thả một Niệm Khí Ba ra phía sau, lại đẩy vọt thân thể lên cao, đồng thời xoay người vọt tới phía sau sau Sa Phỉ.
"Đây... Đây là phim võ hiệp à?"
Mọi người thấy cảnh tượng như thế này, tròng mắt đều sắp lồi ra...
Chiêu thức này của Vương Vũ phải nói là còn khiến người ta khiếp sợ hơn cả kỹ năng ma pháp quần công của Minh Đô.
Ma pháp quần công, chỉ cần đạt tới cấp độ là ai cũng có thể học được, nhưng chuỗi thao tác này của Vương Vũ, cho dù có học được kỹ năng Thuấn Di, phỏng chừng cả cái game Trọng Sinh này cũng không có người nào khác làm được.
Vả lại động tác của Vương Vũ liền mạch lưu loát, không chút gắng gượng gì, trông rất giống với phản ứng bản năng. Thân thủ nhanh nhẹn linh hoạt như vậy khiến đám người chơi bị choáng ngợp.
Nhất là mấy người chơi bên trận doanh Võ sư, khi thấy động tác đó của Vương Vũ, cả đám như si như say, vô cùng thỏa mãn.
Đây mới là Võ sư, chơi Võ sư là phải như thế này...
Lúc này Vương Vũ đã nhảy tới phía sau Sa Phỉ. Vua Bọ Cạp nhìn thấy Vương Vũ, vội vã ngừng triệu hồi, đằng đằng sát khí vung loan đao định chém Vương Vũ.
Vua Bọ Cạp là một BOSS có thuộc tính nhanh nhẹn, tốc độ rất là nhanh, ánh đao của loan đao lập tức bao phủ lấy Vương Vũ.
Vương Vũ bị ánh đao tấn công làm cho hắn buộc phải liên tục lùi ra sau.
Đao pháp của Vua Bọ Cạp rất đơn giản, không có gì ngoài, chém, bổ, quét. Tuy chiêu thức đơn giản, nhưng chúng đều là những chiêu thức thực dụng nhất khi xung phong đánh giết trong trận chiến.
Ở trong mắt người bình thường, loại chiêu thức này rất là đáng sợ, nhưng với người tập võ như Vương Vũ mà nói, quả thực chúng là những chiêu thức vô cùng thô sơ và dễ nắm bắt.
Vương Vũ bị Vua Bọ Cạp chặn lại chủ yếu là vì đây là BOSS loại hình nhanh nhẹn khắc chế hắn, tốc độ của Vua Bọ Cạp đã bù lại lỗ hổng trong chiêu thức của nó.
Dù thế nào thì Vua Bọ Cạp cũng là BOSS Hoàng Kim, không chỉ có tốc độ hơn xa Vương Vũ, mà các thuộc tính khác của nó cũng khá mạnh.
Nếu không vì Vương Vũ đã nhìn thấu đao pháp này, có lẽ hắn đã bị loạn đao của Vua Bọ Cạp chém chết từ lâu rồi.
Hiện giờ Vương Vũ đang nằm ở thế hạ phong, vô cùng bị động, nhưng nếu có ai đó mà nhìn thấy vẻ mặt của Vương Vũ, chắc chắn sẽ hết sức kinh ngạc.
Bởi vì trên nét mặt của Vương Vũ không hề có vẻ bối rối nào, trái lại trông hắn khá là thoải mái.
Chỉ nhoáng một cái đã lại qua một hiệp nữa, Vua Bọ Cạp vặn tay trái, tay phải cầm đao chặt xuống.
Đang chờ chính sơ hở này!
Vương Vũ mỉm cười, đột nhiên ra tay. Bàn tay trái của hắn rung lên, dùng lực vừa đủ đánh văng chuôi đao của Vua Bọ Cạp, tay phải thì quấn lấy cổ tay trái của Vua Bò Cạp định bắt lấy nó.
Tia sáng hung ác lóe lên trong mắt Vua Bọ Cạp, nó vung đao chặt bỏ cổ tay trái của mình, đẩy lùi Vương Vũ, sau đó lại vung thanh loan đao trong tay lên. Một đám cát bao phủ lấy tay Vua Bọ Cạp. Bàn tay trái vừa bị chặt bỏ lại lập tức mọc ra.
"Ồ? Thì ra điều kỳ quái nằm ở cây đao kia!" Vương Vũ ngẩn ra, rồi lập tức lật đôi tay, hai món vũ khí một dài một ngắn lập tức hiện ra trong tay hắn.
Trang 83# 1