Chương 165: Đồ Trắng Mà Thôi
=== oOo ===
Khi thanh máu của BOSS chuyển sang màu đỏ thì nó sẽ biến thân, đây là điều ai cũng biết, những cao thủ chơi game này lại quá quen thuộc với điều này. Có điều bọn họ cảm thấy rất không hiểu, rốt cuộc con BOSS này biến thành thứ trâu bò gì mà lại làm cho vị đại thần Thiết Ngưu hoành tráng này bỗng nhiên vật vã chạy trốn về đây.
Chờ khi Vương Vũ và BOSS tới gần, bon họ mới phát hiện hai món vũ khí trong tay Vương Vũ đã bị chặt đứt từ phần che tay trở đi, chỉ còn lại hai chuôi kiếm... Bọn họ lại nhìn Vua Bọ Cạp, dáng vẻ không có gì thay đổi, chỉ là thanh loan đao màu vàng trên tay nó đã biến thành màu đen...
Thanh Kiếm Vương Giả Menes (Cấp 35) (BOSS Hoàng Kim)
HP: 48.258
MP: 1.245
Kỹ năng: Cát Thời Gian, Cát Ẩn Giấu.
Thanh Kiếm Vương Giả: Làm cho vị vua vĩ đại Menes có được sức mạnh chém đứt tất cả mọi thứ...
Thuộc tính của Vua Bọ Cạp không thay đổi gì nhiều, chỉ thiếu kỹ năng chiến trận, thêm một cái buff Thanh Kiếm Vương Giả.
"Sức mạnh chém đứt tất cả mọi thứ..." Đám người chơi nhìn thấy buff này, lại nhìn Vương Vũ đang cầm chuôi kiếm trong tay, trán toát đầy mồ hôi lạnh: "Mẹ nó đúng là chơi nhau thật, chẳng nhẽ làm nhiệm vụ mà mất cả vũ khí nữa hay sao?"
Trong lúc bọn họ sững sờ, Vương Vũ đã chạy tới phạm vi tấn công của đám người chơi...
Nhưng không ai dám động, tất cả đều sợ vũ khí của mình bị chém gãy.
"Đại thần Thiết Ngưu, để ta giúp ngươi!"
Tên người chơi Mê Manga thấy thần tượng chạy tới, hét lên một tiếng rồi mang kiếm tới tiếp ứng Vương Vũ.
"Mau tránh ra!" Vương Vũ giơ tay trái đột nhiên kéo cổ Mê Manga rồi nhấn xuống dưới, nhưng đúng lúc này, một ánh đao màu đen lóe lên, trực tiếp chặt gãy thanh kiếm mà Mê Manga đang giơ lên cao.
Vương Vũ tiện tay đẩy Mê Manga về, đồng thời tung đòn đá lên ngực Vua Bọ Cạp, mượn cú đá đó lùi ra sau hai bước.
"Cận chiến đừng tới đây, dùng đòn đánh tầm xa!" Vương Vũ hô lên với đám người chơi.
Đám người chơi tầm xa nghe vậy, vội vàng lấy pháp trượng cung tên ra, nhắm thẳng Vua Bọ Cạp rồi bắt đầu phóng kỹ năng.
Vua Bọ Cạp vung vẩy thanh loan đao trong tay, đỡ từng đòn ma pháp hay mũi tên một.
Buff Thanh Kiếm Vương Giả của Vua Bọ Cạp quả nhiên bá đạo và vô lý, mũi tên bị chặt gãy thì không nói, sao ngay cả ma pháp mà nó cũng có thể chém thành hai khúc, đúng là không khoa học chút nào cả.
Lần đầu giao chiến với Vua Bọ Cạp, đám người chơi khiếp sợ tới hít một hơi khí lạnh, đồng loạt quay sang nhìn Vương Vũ... Thế mà ban nãy đại thần Thiết Ngưu lại một mình giao đấu với con quái vật này?
"Khống chế nó!" Lúc này Minh Đô hét lên.
Đối phó với loại BOSS hình người này, lấy bạo chế bạo thật sự kém xa việc dùng khống chế để đánh.
Thuật sĩ và Chiến sĩ khiên thuẫn lắc đầu liên tục...
Kỹ năng Bẻ Cong của Thuật sĩ cần thời gian phóng chiêu, mà Vua Bọ Cạp thì có tốc độ nhanh như vậy, chỉ cần lùi ra sau hai bước thôi là nó đã tránh được phạm vi thi pháp rồi.
Về phần Chiến sĩ khiên thuẫn thì lại càng không được, buff Thanh Kiếm Vương Giả có thể chặt gãy kiếm sắt, có thể đánh vỡ khiên sắt... Không ai bằng lòng lấy vũ khí kiếm cơm của mình mang lên thử vận may.
"Minh Đô, không phải ngươi nói lần này muốn làm gương cho anh em sao? Cơ hội thể hiện đến rồi kìa!"
Người nói câu này là Pháp sư Vô Trần. Vô Trần vốn ghét Minh Đô, ban nãy thấy Minh Đô biết kỹ năng ma pháp diện rộng thì lại càng ghen ghét tới phát điên, lúc này bắt đầu giở trò chèn ép Minh Đô.
"Đúng vậy!" Minh Đô nghe xong thì nở nụ cười âm hiểm, cúi người bốc lấy một năm cát rồi hất lên mặt Vô Trần... Thế là Vô Trần thành Tro bụi...
Mọi người đều cạn lời... Hất cát... Trẻ con mới dùng mấy trò này để đánh nhau.
Đúng lúc này, Minh Đô nhanh chóng di chuyển tới trước mặt Vô Trần, giơ pháp trượng trong tay ra chỉ, ánh sáng lóe lên, Minh Đô thuấn di tới trước mặt Vương Vũ... Vua Bọ Cạp thuấn di tới đám người chơi!
"Móa!!!"
Đám người chơi sợ quá, vội vã lùi ra sau...
Vô Trần bị cát làm mờ mắt, không rõ xung quanh mình đang xảy ra chuyện gì, cuối cùng vẫn còn hùng hổ mắng mỏ: "Thằng chó, có dám đơn đấu..."
Vô Trần còn chưa kịp nói xong, một tia sáng đen sì lóe lên, cả người gã đã bị Vua Bọ Cạp vung đao chặt làm đôi.
Cùng lúc đó, Minh Đô hô lên với những người chơi kia: "Các ngươi ngơ ra làm gì, mau thả khống chế!"
Vua Bọ Cạp ở ngay trước mặt, kế tiếp còn không biết sẽ chém ai, đám người chơi làm gì dám lề mề, đành phải kiên trì thả Bẻ Cong, phóng Thuẫn Kích.
Vua Bọ Cạp là BOSS, tuy bị khống chế, nhưng nó lại có quyền thoát khỏi khống chế rất cao, Bẻ Cong vốn có thể định thân 3 giây, nhưng khi ném xuống người Vua Bọ Cạp thì còn chẳng định thân được giây nào. Một giây choáng của Chiến sĩ khiên thuẫn rõ ràng là cũng chẳng có tác dụng.
Vua Bọ Cạp chỉ hơi sững người ra, rồi lại tiếp tục bùng lên đánh người.
May là trong những người chơi này có bảy tám Thuật sĩ, mà nghề nghiệp này cũng khá phế, cho nên số người chơi được lên cấp 20 cũng không nhiều. Tất cả mọi người đều là cao thủ, tuy lúc này có hơi bối rối, nhưng vẫn nắm bắt thời cơ một cách chính xác, một người một chiêu Bẻ Cong, căn thời gian phóng kỹ năng, hoàn toàn định thân Vua Bọ Cạp ngay tại chỗ.
Những người khác thấy Vua Bọ Cạp bị khống chế, lập tức đồng loạt xong lên, con BOSS còn chưa tới năm mươi nghìn máu, chỉ giây lát đã bị đám người chơi vung đao phân thây, một chiếc vũ khí màu vàng rơi xuống đất.
"Rớt đồ rồi!" Bọn họ mừng rỡ, BOSS nhiệm vụ thường rất hiếm khi rơi đồ vật ngoại trừ vật phẩm nhiệm vụ.
Minh Đô lanh tay lẹ mắt, ngay khi tên người chơi ở trong cùng nhất vừa định cúi người xuống nhặt, Minh Đô đã sử dụng chiêu "Thủ Hộ Chuyển Hoán" di chuyển tới, giơ tay vơ lấy món vũ khí kia.
Cát Thời Gian (Chiến nhận) (Bạch Ngân)
Vật công: 31 - 47
Ma công: 22 - 35
7 Nhanh nhẹn
6 Sức mạnh
Thanh Kiếm Vương Giả: Kỹ năng bị động, có tỉ lệ 30% chặt gẫy trang bị có cấp bậc thấp hơn vũ khí này.
Cát Thời Gian: Kỹ năng chủ động, Vua Bọ Cạp ký kết khế ước với Ma thần, đánh cắp thời gian, có thể đưa trả tất cả sát thương trong vòng 3 giây.
Nghề nghiệp yêu cầu: Thông dụng.
Cấp độ yêu cầu: 1
Minh Đô cầm vũ khí, nhìn thoáng qua rồi bày thuộc tính ra cho mọi người xem.
Đám người chơi nhìn thấy thanh vũ khí này, nước dãi chảy ròng ròng...
Tuy thanh vũ khí này chỉ là Bạch Ngân, nhưng trong giai đoạn hiện tại thì so với phần đông vũ khí Hoàng Kim, nó còn mạnh hơn không ít.
Dù sao trong lúc này vũ khí Bạch Ngân là rất ít, trước khi trang bị Bạch Ngân trở nên thông dụng, kỹ năng Vương Giả Chi Kiếm quả thực là kỹ năng thần rồi.
Kỹ năng Cát Thời Gian lại càng đáng ghê hơn, quả thực là cơn ác mộng của hệ phái dồn sát thương như Thích khách, chỉ cần người ta còn một hơi, ngươi đừng hòng xử được người ta... Đúng là quá vô lại.
Món đồ ngon như vậy lại rơi vào tay Minh Đô, đám người chơi đương nhiên là không phục. Ngươi đã chẳng giúp đỡ đánh đấm gì thì thôi, lại còn bẫy chết một đồng đội, nếu dám mặt dày cất món vũ khí đó làm của riêng, những người khác chắn chắn sẽ đánh cho hắn ta thành tro bụi.
"Lão Ngưu, cho ngươi này!"
Dương như cảm nhận được ánh mắt thù địch của mọi người, Minh Đô lại nâng chuôi kiếm, ném Cát Thời Gian cho Vương Vũ.
Nhìn thấy vũ khí rơi vào tay Vương Vũ, những người khác mới cảm thấy tốt hơn nhiều... Tuy bọn họ vẫn còn chút oán hận, nhưng không ai dám nói ra.
Dù sao một mình Vương Vũ đã đánh BOSS, cứu rất nhiều người, đồng thời lại vì điều đó mà hỏng mất hai món vũ khí. Nếu như đến cả Vương Vũ còn không xứng đáng nhận lấy món đồ này, những kẻ khác lại càng không có tư cách.
Vương Vũ nhận lấy kiếm, chẳng thèm nhìn, cứ thế tiện tay vứt cho tên nhóc Mê Manga kia.
"Ban nãy may là có ngươi... Vũ khí của ngươi không còn, ta đưa thanh đao này cho ngươi!" Vương Vũ nói.
Nếu không nhờ có Mê Manga cản một đao thay cho Vương Vũ, đao ban nãy của Vua Bọ Cạp chắc chắn đã bổ trúng Vương Vũ rồi...
Mê Manga nhận đồ mà khiếp sợ, run rẩy vuốt ve thanh Cát Thời Gian kia: "Ngưu thần... Không phải vũ khí của ngươi hỏng rồi sao?"
Vương Vũ cười cười, ném chuôi kiếm trong tay xuống đất: "Hai đồ trắng mà thôi... Sau này mua hai cái khác là được..."
"Đồ trắng..." Mọi người nghe vậy, lập tức tung thuật Giám Định lên hai chuôi kiếm kia, hệ thống hiện rõ: Kiếm sắt gãy...
"Điều này... Ta..." Bọn họ chấn động tới mức nói năng lộn xộn.
Cứ tưởng Vương Vũ dám gọi nhịp với BOSS, ắt hẳn là có thần khí trong tay, ai biết người ta chỉ cầm hai thanh vũ khí trắng đã chọc cho BOSS về máu đỏ..
Nghĩ tới đó, bọn họ nhất thời cảm thấy hai chữ cao thủ mà vận lên người mình quả thực là đang tự châm biếm bản thân.
Trang 84# 1