Ta Là Võ Học Gia

Chương 166: Lực Uy Hiếp

Chương 166: Lực Uy Hiếp

=== oOo ===

Lướt qua Sa Mạc Hoang Vu là tới lãnh địa của Quang Minh Thập Tự Quân, sau lưng đã không còn bóng dáng quân đoàn Hắc Ám đâu nữa. Bọn họ đi mãi cho tới phạm vi doanh địa Thập Tự Quân cũng không hề bị phục kích gì thêm.
Dọc đường đi, đám người chơi không còn thái độ chướng mắt Vương Vũ như lúc mới bắt đầu nữa, trái lại khi thấy Vương Vũ đi phía sau, ai nấy đều cảm thấy kiên định hơn gấp bội.
Dù sao trong game thì luôn là kẻ mạnh làm vua, nắm đấm ai to hơn thì người đó có lý, một người mạnh như Vương Vũ chắc chắn là tương đương với mối uy hiếp vũ khí hạt nhân rồi.
Khi đi tới doanh địa của Quang Minh Thập Tự Quân, Vương Vũ vội vàng đeo khăn che mặt... Tuy không biết vinh dự trận doanh có tác dụng ở thành Tội Ác không, nhưng Vương Vũ âm hẳn hai trăm điểm vinh dự trận doanh Quang Minh, lại nghênh ngang đi vào doanh địa của trận doanh Quang Minh thì đúng là chẳng coi ai ra gì.
Đám người chơi đi tới trận doanh an toàn, cứ tưởng thế là xong nhiệm vụ rồi, chỉ đơn giản vậy thôi, vừa định thở phào nhẹ nhõm thì chợt nhận được thông báo từ hệ thống, khiến bọn họ thắc thỏm lo lắng.
[Hệ thống nhắc nhở: Bạn kích hoạt nhiệm vụ ẩn "Lời dụ dỗ của Ma Vương Hắc Ám". Ma Vương Hắc Ám dụ dỗ: Hãy giúp Ma thần Hắc Ám cướp linh hồn Ma Vương Hắc Ám Francis, không rõ cấp độ nhiệm vụ. Phần thưởng nhiệm vụ: Trực tiếp hoàn thành thăng cấp chuyển chức, + 100 điểm vinh dự quân đoàn Hắc Ám, phần thưởng đặc biệt từ Ma Vương Hắc Ám.]
"..."
Mọi người nhận được lời nhắc, nhất thời rối rắm...
Một trăm điểm vinh dự, phần thưởng đặc biệt, thực ra mấy thứ này đều là giả tạo cả, bởi vì phần thưởng đặc biệt có một cái tên là "thưởng tùy biến", mà tùy biến thì 99% đều là rác. Với người chơi ở trận doanh Quang Minh mà nói, 100 điểm vinh dự thực sự chẳng có sức hút nào, điểm mấu chốt là làm cái này thì có thể trực tiếp hoàn thành nhiệm vụ thăng cấp.
Kỳ thật nhiệm vụ thăng cấp của cấp 20 không được coi là khó, thậm chí còn rất đơn giản. Sở dĩ người chơi sợ nhiệm vụ này đến vậy là vì việc hoàn thành nó khá rườm rá, na ná với mấy nhiệm vụ chạy vòng quanh trong các game online tiên hiệp, vòng này tới vòng khác, phải tới hơn hai mươi vòng...
Đốt ít tiền cũng là chuyện nhỏ, nhưng có khả năng cả hai mươi vòng nhiệm vụ này đều phải phi tới hai mươi thành chính, tất cả đều là mấy cái nhiệm vụ lắt nhắt như hộ tống lương thảo hoặc tìm mèo tìm chó, nếu thất bại là sẽ bắt buộc phải làm lại từ đầu, đểu giả vô cùng, không mất hai ba ngày thì khó mà hoàn thành hết được.
Trong game này, hai ba ngày đã đủ để một người chơi vượt lên hẳn những kẻ khác.
Điều khiến bọn họ rối rắm là những người chơi kích hoạt nhiệm vụ này đều đang làm nhiệm vụ thăng cấp, mà Vương Vũ thì không có nhiệm vụ thăng cấp, chắc chắn là không nhận được, như vậy sẽ phải đối địch với Vương Vũ? Hay là đánh cược một phen?
Vương Vũ có tính uy hiếp quá mạnh, thậm chí còn uy hiếp tới cả người một nhà... Hơn hai trăm con người lại kiêng kỵ một người, có thể đến chính bản thân họ cũng cảm thấy khó tin.
"Các người làm sao vậy? Sao cứ nhìn ta như thế?"
Giác quan của Vương Vũ rất nhạy cảm, hắn lập tức nhận ra những người kia không thích hợp...
Minh Đô chụp lại lời nhắc của hệ thống đưa lên khung chat chung: "Thấy chưa, hệ thống đang muốn chúng ta đánh nhau nội bộ đây..."
"..." Vương Vũ cạn lời, quay sang nhìn mọi người, chỉ vào bốn người Thần Hi Vĩnh Tịch: "Nếu nhiệm vụ của ta chỉ là bảo vệ bốn vị thiếu gia này, ta có thể đưa thứ này cho các ngươi. Không dối gì các người, kỳ thật mục tiêu của ta cũng là cái này..."
"Thế thì tốt quá, nếu như vậy chúng ta cướp vật phẩm nhiệm vụ, trực tiếp quay thẳng về doanh địa quân đoàn Hắc Ám giao nhiệm vụ không phải là xong rồi sao?" Mọi người cho rằng Vương Vũ là cùng phe, hưng phấn kêu lên.
"Không... Ta dùng cho chính mình... Không phải cho quân đoàn Hắc Ám!" Vương Vũ nói rõ.
"Dùng cho chính mình..." Mọi người lại im lặng... Bọn họ nhận nhiệm vụ tập thể, mà Vương Vũ thì là nhiệm vụ cá nhân, hoàn toàn không cùng loại.
Minh Đô nói: "Hừ, ta cảm thấy các người cứ vững vàng chút thì tốt hơn! Nhiệm vụ thăng cấp chỉ rắc rối chứ không hề khó, nếu các ngươi muốn làm lại từ đầu thì đừng trách ta đã không nhắc nhở trước!"
Dứt lời, Minh Đô bấm vào ô từ chối ở khung đối thoại kích hoạt nhiệm vụ trước tiên!
Ý của Minh Đô rất rõ ràng, bảo bọn họ đừng có ôm cái tâm lý may mắn, không thì lỡ làm thất bại nhiệm vụ, phải làm lại từ đầu, trộm gà không được còn mất nắm gạo...
Những lời này của Minh Đô rất hay, nhưng những người này vốn không được người ta chào đón, lại dùng ngữ khí mạnh mẽ như vậy lập tức khiến bọn họ bất mãn.
Một tên Chiến sĩ chỉ vào Minh Đô, khiêu khích: "Coi ngươi ngông cuồng chưa kìa, Toàn Chân Giáo các người thật sự có thể lên trời hả? Bên ta có gần ba trăm người, chẳng lẽ còn không đánh nổi hai người các ngươi? Có phải không mọi người, đều cấp 20 cả rồi, ai sợ ai chứ!"
Tên này khiêu khích không thì thôi, lại còn kích động những người khác...
Điều khiến Minh Đô nén giận là hai người bên cạnh tên kia cũng phụ họa theo.
Đám người kia bị ba người này kích động, nhất thời cũng nhao nhao lên, đằng đằng sát khí nhìn Vương Vũ và Minh Đô, dường như muốn ra tay với cả hai.
Minh Đô liếc nhìn ngực ba người kia, thấy huy hiệu của bọn họ giống hệt Vô Trần như đúc, nhất thời hiểu rõ, thế là hắn ta tiện tay vung một đốm lửa ném vào chân ba người kia, trực tiếp đốt chết cả ba, sau đó lạnh lùng nói: "Ta khuyên các vị nên suy nghĩ cẩn thận chút..."
Đây là điểm khác biệt giữa Minh Đô và Vương Vũ... Nếu là Vương Vũ, lòng hắn nghĩ rất thoải mái, chắc chắn sẽ không ép buộc người khác làm gì cả, các ngươi giết ta thì ta sẽ cố gắng chơi tới cùng... Còn loại tiểu nhân thật sự như Minh Đô thì trực tiếp giết người đe dọa luôn... Hiệu quả tốt hơn nhiều.
"Ặc..."
Quả nhiên đám người kia bị đốm lửa của Minh Đô đốt cho bình tĩnh lại.
Me nó, sát thương ma pháp của tên tiện nhân này lại cao đến thế, thậm chí có thể giết ngay lập tức Chiến sĩ... Và con mẹ nó chứ đó lại còn là ma pháp diện rộng... Bọn họ thậm chí còn không đối phó được tên này, làm sao xử lý được kẻ còn lợi hại hơn ở phía sau kia... Cho dù có cố gắng giết được hai người này, e là cũng lưỡng bại câu thương.
Người chơi game thường đều chú trọng tới lợi ích cá nhân, nếu tỉ lệ sống sót của nhiệm vụ này là 90%, có lẽ những kẻ này sẽ liều mạng một phen, nhưng con mẹ nó chứ bọn họ thậm chí còn chả dám cam đoan lấy 1% thành công, không ai dám mang lợi ích của mình ra đùa cả...
Đám người chơi kia càng nghĩ càng thở dài, cuối cùng bọn họ lựa chọn thỏa hiệp: "Được rồi, ta từ chối lời cám dỗ của Ma Vương Hắc Ám!"
Dưới sự dẫn dắt của Thiên Hạ Anh Hào, bọn họ đều bấm vào ô không nhận trên khung lựa chọn.
"Cảm ơn các vị!" Bốn người Thần Hi Vĩnh Tịch thấy đám người chơi kia đều lựa chọn khuất phục trước sự uy hiếp của Vương Vũ và Minh Đô, lúc này trái tim vốn treo cao mới về đúng vị trí.
"Nên làm, nên làm mà..." Bọn họ có chút xấu hổ... Kỳ thật bọn họ chỉ là chưa làm gì mà thôi.
"Minh Đô đại ca, lão đại Thiết Ngưu, quả thực là cảm ơn các người nhiều lắm!" Thần Hi Vĩnh Tịch lại chạy tới nói lời cảm ơn Minh Đô và Vương Vũ.
Vương Vũ thản nhiên đáp: "Thật ra ta cũng vì bản thân cả thôi!"
Minh Đô thì nói: "Đừng nói mấy lời vô dụng đó, ta bỏ cả nhiệm vụ trâu bò như vậy vì ngươi, dù gì ngươi cũng nên bồi thương đôi chút đi chứ..."
"Đúng là nên thế, đúng là nên thế!" Vẻ mặt Thần Hi Vĩnh Tịch nghiêm lại, cắn răng nói.
Đồng thời Thần Hi Vĩnh Tịch cũng điên cuồng tự vả mình trong lòng: "Đồ ngu, cứ thích nhanh nhẩu làm sao, sau này ông mà còn nói chuyện với Minh Đô nữa thì ông đúng là quá ngu ngốc!"
Cửa ải cuối cùng đã trôi qua đơn giản như vậy, tất cả mọi người đều vui vẻ. Bốn người Thần Hi Vĩnh Tịch hào hứng phấn chấn dẫn Vương Vũ và Minh Đô vào doanh trướng của Alex, thủ lĩnh của Thập Tự Quân.
Alex là một sĩ quan rất uy nghiêm, nhưng lúc này ở trong trướng bồng của mình, Alex chỉ mặc trang phục bình thường, không khoác áo giáp, cũng không đeo vũ khí, điều này khiến Vương Vũ càng tin tưởng thêm đôi phần về kế hoạch cướp đoạt của hắn.
"Ca ngợi thần Quang Minh vì đã có được những tín đồ trung thành như các ngươi!"
Alex nhận lấy chai từ trong tay Thần Hi Vĩnh Tịch, khen ngợi vị Thần chẳng làm được cái quái gì, lại chỉ biết gây loạn kia, sau đó vung tay lên, một tia thánh quang giáng xuống, đám người chơi đồng loạt nhận được nhắc nhở là nhiệm vụ đã hoàn thành.
Minh Đô nháy mắt ra hiệu với Vương Vũ. Vương Vũ gật đầu, giậm chân xông tới, vung quyền đập lên mặt Alex, khiến đầu Alex bị đánh mà hơi lung lay, suýt thì ngã rầm xuống đất.


Trang 84# 2

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất