Chương 184: Bây Giờ Hắn Ta Là Người Của Toàn Chân Giáo!
=== oOo ===
Như Ta Nghe Thấy không ngốc, đương nhiên nhìn ra được Vương Vũ và Đạo tặc kia không phải không quen biết, nhưng mà hôm nay hắn ta đuổi kịp được Đạo tặc, trong lòng rất vui vẻ, vì vậy nói với Vương Vũ: "Không biết à, được, ngươi mau cút đi!"
Vương Vũ nhìn Như Ta Nghe Thấy một cái nói: "Không phải ta đã nói rồi sao? Hôm nay trước tiên cứ tạm thời dừng ở đây đi... Hai người có thù oán gì, ngày mai hãy nói sau!"
Bốn người Chiến sĩ kia cũng đều nhao nhao gửi tin nhắn khuyên bảo trong kênh đội: "Lão đại, chúng ta đi thôi, Võ sư này không dễ chọc..."
Bốn người Chiến sĩ cũng có ý tốt, nhưng mà lọt vào tai Như Ta Nghe Thấy lại quá chói tai, Thiên Đường Cực Lạc cũng là công hội lớn có tên tuổi trong cả nước, ngay cả Liên Minh Huyết Sắc lớn nhất thành Dư Huy, nếu liều chết với Thiên Đường Cực Lạc cũng không dám nói có thể thắng dễ dàng được, Võ sư này tính là thứ khỉ gió gì, còn không dễ chọc cơ á...
Như Ta Nghe Thấy đương nhiên cảm thấy lời này của bốn Chiến sĩ này là đang coi thường mình... Vĩ vậy vẫy tay về phía sau nói: "Lão Không, đuổi hắn đi!"
Như Ta Nghe Thấy vừa dứt lời, một Chiến sĩ cao to đĩnh đạc đi về phía Vương Vũ, kiếm lớn trong tay chỉ vào Vương Vũ phẫn nộ quát: "Cho mặt mũi mà không cần đúng không, mau cút đi!"
"Có chuyện gì thì từ từ nói, đừng cầm kiếm chỉ ta!" Vương Vũ nói.
Thấy Vương Vũ lúc này còn dám làm màu, Chiến sĩ này nhếch miệng kêu lên: "Mẹ nó ta không những chỉ ngươi, mà còn chém ngươi!" Nói rồi vung kiếm lên chém về phía đầu Vương Vũ.
"Vậy cũng không phải là ta bới móc đâu nhé..." Vương Vũ thở dài, tay phải vươn ra, bắt ngược lại, Chiến sĩ lúc này trọng tâm không vững mất đi thăng bằng, bị Vương Vũ đánh ngã xuống đất, sau đó bị một Lôi Đình Cước của Vương Vũ đá vào giữa ngực, trực tiếp đánh Chiến sĩ này thành vệt sáng trắng...
"Hít..."
Nhóm người của Thiên Đường Cực Lạc trực tiếp ngây ngẩn cả người...
Chư Pháp Không Tương, cao thủ tinh nhuệ của Thiên Đường Cực Lạc, gần như chỉ đứng sau Như Ta Nghe Thấy trong cả đoàn đội, ngay cả mặt kẻ địch còn chưa chạm được đã bị xuống đất ăn tỏi rồi...
Bị một Võ sư giết chết trong một giây... Nghe thế nào cũng cảm thấy không thể tin tưởng được...
Như Ta Nghe Thấy thấy thế, sau khi kinh ngạc, lập tức tỉnh táo lại, nhìn Vương Vũ nói: "Ta thật sự trí nhớ kém, không ngờ các hạ lại là một cao thủ, thế nào, có hứng thú đến Thiên Đường Cực Lạc phát triển hay không? Thiên Đường Cực Lạc chúng ta vậy mà là công hội lớn nổi tiếng trên bảng xếp hạng đấy!"
Vương Vũ cười ha ha, chỉ Thái Cực đồ ở ngực nói: "Ta là người của Toàn Chân Giáo!"
"Người của Toàn Chân Giáo?" Mọi người giật mình lần nữa...
Toàn Chân Giáo tuyệt đối là danh tiếng lẫy lừng rồi, nhóm này siêu cấp hư hỏng, tiếng tăm không kém hơn Thiên Đường Cực Lạc trong giới game bao nhiêu, nhất là trong "Trọng Sinh", hào quang của Toàn Chân Giáo này rực rỡ đứng đầu, gần như tất cả tin tức đều liên quan đến họ, trong game gần như không có ai không biết đến đám người kia.
"Hóa ra là cao thủ của Toàn Chân Giáo, Thiên Đường Cực Lạc chúng ta và người anh em kia có chút mâu thuẫn cá nhân, không biết các hạ có thể nhường một chút hay không!"
Ý tứ của Như Ta Nghe Thấy rất rõ ràng: "Toàn Chân Giáo các ngươi có trâu bò hơn nữa chăng nữa thì hảo hán không sánh được đông người, chúng ta không trêu chọc ngươi, ngươi tốt nhất cũng đừng gây mâu thuẫn..."
Vương Vũ quay đầu hỏi Đạo tặc: "Ngươi còn có công hội không?"
"Không còn nữa..." Sắc mặt Đạo tặc ảm đạm, mùi vị bị bạn bè xa lánh cũng không hề dễ chịu chút nào.
"Thật tốt quá!"
"Mẹ nó..." Đạo tặc ngạc nhiên... Sao thằng khốn này lại có thể nói ra được những lời như thế nhỉ.
Vương Vũ chỉ Đạo tặc nói: "Từ giờ trở đi, hắn ta cũng là người của Toàn Chân Giáo!"
Bất kể là game gì, thời kỳ đầu game đều là lúc cần phát triển công hội, giữa các công hội sẽ cố gắng hết sức để tránh chiến tranh.
Càng là công hội lớn sẽ càng như thế, dù sao bất kể ở đâu chiến tranh cũng đều là chuyện sẽ hao người hao của, một công hội cực kỳ hiếu chiến, căn bản sẽ không phát triển được.
Cho nên mặc dù Thiên Đường Cực Lạc là công hội lớn như vậy, lại đang ở thời điểm cần phát triển, cũng chỉ có thể chèn ép một số công hội nhỏ để khiến mình lớn mạnh hơn.
Người có tên, cây có bóng...
Hôm nay Toàn Chân Giáo đang nổi tiếng trong "Trọng Sinh" như mặt trời giữa trưa, chỉ là công hội nhỏ vẻn vẹn mười mấy người mà thôi, lại dám hoành hành ngang ngược ở thành Dư Huy, nơi có nơi đóng quân của công hội lớn như Liên Minh Huyết Sắc. Thậm chí ngay cả Liên Minh Huyết Sắc cũng phải nhường ba bước, tất nhiên là Toàn Chân Giáo phải có chút tài năng, nếu không phải vạn bất đắc dĩ, Như Ta Nghe Thấy thật sự không muốn đánh nhau với người của Toàn Chân Giáo.
Nhưng mà hành vi che đậy trắng trợn của Vương Vũ lúc này quả thật chọc giận Như Ta Nghe Thấy.
"Tên ta là Như Ta Nghe Thấy, xin hỏi các hạ vị cao thủ nào của Toàn Chân Giáo? Ký Ngạo hay là Thiết Ngưu?"
Người của Toàn Chân Giáo khoe khoang như vậy, đương nhiên tình hình bên trong cũng được người ta tìm hiểu kỹ càng, ai cũng biết Toàn Chân Giáo có hai người theo nghề nghiệp Võ sư, cả hai đều là cao thủ vạn người khó có được, chọc phải người đầu tiên còn dễ nói, nếu chọc phải người thứ hai... Mặc kệ ngươi có thiên quân vạn mã, ra ngoài thì bảng hiệu cũng phải bật sáng một chút.
Như Ta Nghe Thấy đã quyết định rồi, nếu là Ký Ngạo thì trực tiếp giết chết, nếu là Thiết Ngưu, trước hết cứ rút lui đã, đợi tập hợp đủ người rồi sẽ quay lại giết chết!
"Thiết Ngưu!" Vương Vũ nói.
"Hừ, Thiết Ngưu phải không, bắt đầu từ hôm nay Toàn Chân Giáo là kẻ thù của Thiên Đường Cực Lạc!"
"Làm gì? Ngươi muốn đánh nhau với ta?" Vương Vũ nhìn Như Ta Nghe Thấy nói.
"Hừ! Chúng ta đi!" Như Ta Nghe Thấy sắp lên đến cấp 20 rồi, đương nhiên không dám đánh nhau với Vương Vũ, trực tiếp kêu gọi đàn em, vội vàng rời đi.
"Hừ..." Những người vây xem nhao nhao phát ra âm thanh khinh bỉ, vốn họ thấy Như Ta Nghe Thấy ngang ngược như vậy, còn tưởng rằng hắn có can đảm khiêu chiến giới hạn một chút, ai ngờ vậy mà thằng nhóc này lại sợ...
"Thiết Ngưu lão đại, lần này cảm ơn ngươi..." Đạo tặc thấy đám người Thiên Đường Cực Lạc đi xa, lúc này với nói lời cảm ơn với Vương Vũ: "Vì ta mà khiến ngươi chọc phải Thiên Đường Cực Lạc, thật sự xin lỗi!"
Vương Vũ cười ha ha phất tay nói: "Không có gì không có gì! Lại nói ngươi tên là cái gì Ngư ấy nhỉ?"
"Bắc Minh Hữu Ngư!" Đạo tặc nói.
"Đúng, Bắc Minh Hữu Ngư, phân nhi thực chi..." Vương Vũ rốt cuộc cũng nhớ ra tên Đạo tặc này.
"Sao lại thế này, trở nên thê thảm như vậy?"
"Ai, đừng nói nữa..." Bắc Minh Hữu Ngư buồn bực nói: "Người của Thiên Đường Cực Lạc muốn chúng ta gia nhập cùng với bọn họ, ra giá rất cao... Những hội viên đó của ta đều làm phản rồi..."
"Chậc chậc, thật thê thảm, cô gái vừa bị ngươi đâm chết kia là ai vậy, nhìn ngươi khi ra tay nghiến răng nghiến lợi thế kia..."
"Bạn gái..." Ánh mắt Bắc Minh Hữu Ngư rất phức tạp.
"Ấy... thật xin lỗi, bớt đau buồn..." Vương Vũ lúc này cũng không biết phải an ủi Bắc Minh Hữu Ngư như thế nào, người anh em này nói thế nào cũng là vua lính đánh thuê một thời, anh em làm phản, bạn gái cũng chạy theo người khác, hắn ta chọc vào sao tai họa à, lúc này nếu như nói "bớt đau buồn" linh tinh gì đó, chẳng qua cũng chỉ là nói dối mà thôi.
"Ta là người bất hạnh!" Bắc Minh Hữu Ngư sâu lắng lầm bầm một câu nói: "Ta đi trước đây, nếu không ngươi ở gần ta lâu quá, sẽ khiến ngươi lây dính khí tức xui xẻo của ta... Thiết Ngưu lão đại, ngươi cứu ta một lần ta ghi nhớ trong lòng, sau này có chỗ nào cần dùng đến ta thì cứ nói! Tuy ta cũng biết mình là thứ rác rưởi gì chứ, với thực lực của ngươi, có lẽ ta chẳng thể giúp được gì đâu."
Tên Bắc Minh Hữu Ngư này thật sự suy sụp đến hỏng rồi, nếu không với tính tính kiêu ngạo trước đây, chắc chắn sẽ không nói ra được lời thê lương như vậy.
Vương Vũ vội vàng nói: "Đừng đi mà, dù sao cũng không còn người chơi với ngươi nữa rồi, đến Toàn Chân Giáo chúng ta đi!"
"Coi như bỏ đi, ta có quá nhiều kẻ thù, không có ai muốn chào đón, ngươi cũng đừng khó xử họ..." Bắc Minh Hữu Ngư thở dài nói.
Bắc Minh Hữu Ngư là một game thủ chuyên nghiệp lấy việc giết người để sống, hôm nay tài sản tích lũy cũng đều bị thôn tính gần hết, nhất định sẽ có người giậu đổ bìm leo, hắn ta cũng không muốn liên lụy đến Vương Vũ.
Trang 93# 2