Chương 185: Đồng Đội Thứ Hai Mươi
=== oOo ===
Vương Vũ cười ha ha nói: "Ngươi nói hai điểm này chính là điểm giống nhau của đám người trong Toàn Chân Giáo..." Còn không phải sao, những tên đê tiện của Toàn Chân Giáo kia, chỉ sợ là bị người ta truy đuổi đến mức không lăn lộn ngoài đời nổi nữa mới tổ đội lại với nhau.
"Nhưng mà Thiên Đường Cực Lạc kia..."
"Thiên Đường Cực Lạc là cái gì?" Vương Vũ hỏi.
"..." Bắc Minh Hữu Ngư hoàn toàn bị khí phách hào hùng của Vương Vũ chinh phục, mặc dù là một trong những công hội lớn trên bảng xếp hạng toàn server nhưng trong mắt Vương Vũ lại chẳng tính là gì, cái này là bá khí cỡ nào chứ.
Đương nhiên Vương Vũ là người rất khiêm tốn, nhưng cũng là tên gà mờ trong game, mãi đến rất lâu về sau, Bắc Minh Hữu Ngư mới biết được, Vương Vũ vốn dĩ thật sự không biết Thiên Đường Cực Lạc là cái gì...
"Được rồi! Ta gia nhập với các ngươi!" Bắc Minh Hữu Ngư cố gắng gật đầu nói.
Chơi game mà thôi, cũng muốn chơi đến khí thế một đi không trở lại, khí phách hào hùng của Vương Vũ không phải là không khơi dậy nhiệt huyết trước đây của Bắc Minh Hữu Ngư.
"Vô Kỵ, cho ta quyền hạn, ta muốn kéo một cao thủ vào công hội!" Vương Vũ rống một câu trong kênh đội.
[Hệ thống nhắc nhở: Bạn đã trở thành thành viên của Toàn Chân Giáo.]
[Hệ thống nhắc ngở: Bắc Minh Hữu Ngư gia nhập vào Toàn Chân Giáo.]
"Mọi người chào đón thành viên mới! Mọi người..."
Vừa nghe thấy có thành viên mới đến, mọi người đều nhao nhao chảy nước miếng.
Xuân Tường: "Bắc Minh Hữu Ngư? Nam hay nữ vậy?"
Minh Đô: "Nam thì nộp quần lót ra đây, nữ thì báo số đo ba vòng..."
Danh Kiếm Đạo Tuyết: "Chẳng lẽ là Vua lính đánh thuê Bắc Minh Hữu Ngư?"
"Ôi chao, còn là một người nổi tiếng cơ đấy..." Mọi người rối rít nói: "Thảo nào khiến Thiết Ngưu vừa mắt..."
Ký Ngạo: "Dám đánh một trận không?"
Doãn Lão Nhị: "Mọi người đánh cược không?"
Ký Ngạo: "Các ngươi cút đi!"
Lướt qua đám spam ầm ĩ, Bắc Minh Hữu Ngư nhìn thoáng qua đẳng cấp của đám người trong Toàn Chân Giáo, tám người đứng đầu đều cấp 20, khiến Bắc Minh Hữu Ngư sửng sốt một lát.
Phải biết, mặc dù bây giờ là gấp ba kinh nghiệm, nhưng thăng cấp vẫn rất khó khăn như trước, từng thành chính cũng chỉ có vài người đạt đến cấp 20 mà thôi, không ngờ hai phần ba số người trong một Toàn Chân Giáo nho nhỏ đã đạt đến cấp 20 rồi, thảo nào ngay cả Liên Minh Huyết Sắc cũng bị đám người này chèn ép không ngẩng đầu lên được.
"Tại sao ngươi mới cấp 15?" Vương Vũ đưa mắt khẽ liếc sang cấp độ của Bắc Minh Hữu Ngư, khó hiểu hỏi.
Bắc Minh Hữu Ngư buồn bực nói: "Mấy ngày nay vẫn liên tục bị đuổi giết... Trang bị đều sắp rơi sạch rồi."
"...Nhẽ ra ta không nên hỏi..." Vương Vũ cũng hết chỗ nói rồi, người này thật sự quá thê thảm, mình nói bừa một câu thôi cũng có thể chọc đúng nỗi đau của hắn ta.
"Đợi lát nữa đánh phụ bản, đào cho ngươi mấy món trang bị tốt." Vương Vũ nói.
"Ồ? Bây giờ Nhà Thờ Huyết Sắc có thể rơi ra thứ gì tốt?" Bắc Minh Hữu Ngư bĩu môi nói.
Trong "Trọng Sinh", bất kể là phụ bản nào, đều chỉ có người đầu tiên giết được BOSS mới có thể nhặt được thứ tốt, Bắc Minh Hữu Ngư cũng là cao thủ, đương nhiên không thèm để trong mắt mấy thứ rác rưởi tầm thường rồi.
"Không biết, đợi lát nữa gom đủ số người rồi đánh một trận sẽ biết!"
"Gom đủ năm người khó thế cơ à?"
Bây giờ bên ngoài Nhà Thờ Huyết Sắc đều là những đội ngũ tự do đủ người là đi, gom đủ số người vào phụ bản còn dễ hơn ăn cơm.
"Chẳng lẽ là đánh phụ bản Ác Mộng?" Số lượng người của bản Ác Mộng đều có quy định hạn chế là 15-20 người.
"Phụ bản Địa Ngục..." Vương Vũ nói.
Mục Tử Tiên là một cô gái rất biết điều, thấy Vương Vũ gặp bạn bè thì không hề nói đến chuyện đi dạo phố nữa, mà nói là muốn đến quán rượu cách đó không xa ngồi đợi mọi người quay về.
Thật ra Bắc Minh Hữu Ngư và Vương Vũ cũng không tính là quen thuộc lắm, một tên thuần túy là hũ nút, một người không giỏi giao tiếp, tình cảnh này lập tức trở nên lúng túng.
Còn may có Mục Tử Tiên ở đây, cô có thể nói mãi không hết chuyện với Vương Vũ.
Thấy hai người lôi lôi kéo kéo bộ dạng ân ái tán tỉnh nhau, Bắc Minh Hữu Ngư bên cạnh uống rượu giải sầu quay sang hỏi thăm: "Vị này là?"
"Vợ của ta..." Vương Vũ rất kiêu ngạo nói, trong đời Vương Vũ có hai điều kiêu ngạo nhất, một là có một thân võ công tuyệt đỉnh, hai là có một người vợ tốt.
"Ai..." Bắc Minh Hữu Ngư tự mình tìm phiền phức, buồn bực cúi đầu tiếp tục uống rượu...
"Hắn ta làm sao vậy?" Mục Tử Tiên nói chuyện riêng hỏi.
Vương Vũ đáp lại: "'Bạn gái hắn ta chạy theo người khác! Anh em cũng chạy theo người khác!"
"Ồ..." Mục Tử Tiên thương hại liếc nhìn Bắc Minh Hữu Ngư một cái, Bắc Minh Hữu Ngư càng đau lòng hơn.
Thời gian trong game trôi qua rất nhanh, Minh Đô là người đầu tiên làm xong nhiệm vụ chuyển chức, đi đến quán rượu, nhìn thấy Mục Tử Tiên bên cạnh Vương Vũ, kinh ngạc kêu lên: "Lão Ngưu, đây là ai vậy?"
"Chị dâu ngươi!" Vương Vũ nói.
"Chào chị dâu, chị dâu biến dạng khác so với lần gặp trước quá!" Minh Đô đê tiện nói.
"?" Mục Tử Tiên trừng mắt, tức giận liếc Vương Vũ một cái.
Vương Vũ cả giận nói: "Cút, ngươi thằng khốn này, ngay cả ta cũng dám chỉnh hả..."
"Ha ha ha!" Minh Đô cười ha ha, ngồi xuống bên cạnh Vương Vũ, bắt đầu trêu chọc Bắc Minh Hữu Ngư: "Ngư này, hai ta uống một ly nhé, vợ ta cũng chạy theo người ta rồi, ôi chao, thật là trùng hợp..."
Vẻ mặt Bắc Minh Hữu Ngư lại khó coi hơn một chút.
Vương Vũ nâng trán thở dài, Minh Đô này cũng thật sự là thích trêu mèo chọc chó, vừa mới cố ý dặn dò xong.
Hiệu suất làm nhiệm vụ của các cao thủ Toàn Chân Giáo rất cao, đợi thêm hơn hai tiếng nữa, những người khác lục tục có mặt, sau khi Vương Vũ giới thiệu, mọi người coi như quen biết.
Minh Đô vẫn vô cùng không biết xấu hổ ôm bả vai Bắc Minh Hữu Ngư nói: "Ta và lão Ngư cùng bệnh nên thông cảm cho nhau, đôi ta là bạn bè thân thiết, không ai được cướp đi..."
Xuân Tường thì lại bỉ ổi nói: "Ta cũng muốn ôm bả vai bạn mới, có điều không phải lão Ngư..."
Mục Tử Tiên sợ hãi, nhỏ giọng nói: "Hóa ra mỗi ngày anh đều ở cùng những người như vậy... trách không được càng ngày càng hư hỏng!"
Vương Vũ bắt đầu rối loạn, tay không bóp nát một cái chén, Xuân Tường vội vàng câm miệng.
Quân chủ lực của Toàn Chân Giáo đã đến đông đủ, Vương Vũ lại gửi tin nhắn cho Huyết Sắc Tường Vi và bốn người Lý Tuyết, Con Hổ Nghịch Tập và bạn của gã ở thành Thiên Phong xa xôi, lúc này đang trên đường đến, Dương Na cũng nói mình đang đến.
Mấy người Lý Tuyết đều quen biết ba người Huyết Sắc Tường Vi, lại còn ở chung từ sáng đến chiều với Mục Tử Tiên, cũng từng gặp mặt Bắc Minh Hữu Ngư một lần, không cần giới thiệu nhiều.
Sau khi ba người Huyết Sắc Tường Vy nghe thấy tên tuổi lẫy lừng của Bắc Minh Hữu Ngư thì đều lộ ra vẻ mặt thán phục, tuy Bắc Minh Hữu Ngư không nổi tiếng lắm, không khoa trương bằng Toàn Chân Giáo bọn họ, nhưng cũng là một cao thủ rất giỏi, khiến ba người có cái nhìn mới với sự mạnh mẽ của Toàn Chân Giáo.
Sau khi các cô gái đến đông đủ, một đám gia súc của Toàn Chân Giáo vô cùng kích động.
"Trâu bò, chú Ngưu quá trâu bò rồi!" Ký Ngạo tràn đầy sự kích động lầm bầm.
"Đại thần Thiết Ngưu cũng là nữ?" Doãn Lão Nhị có chút không rõ ràng, Ký Ngạo đang nói linh tinh cái gì đó.
"Ngươi không phát hiện ra sao, các cô gái đều có quan hệ với chú Ngưu!" Ký Ngạo kích động nắm tay nói.
Ký Ngạo vừa nhắc đến, mọi người nghĩ đến quả thật có chuyện như vậy.
Nếu không có Vương Vũ, bốn chị em Lý Tuyết không vào được Toàn Chân Giáo, không có Vương Vũ ba người Huyết Sắc Tường Vi có thế nào cũng sẽ không giao tiếp với Toàn Chân Giáo, Mục Tử Tiên người ta trực tiếp là vợ của Vương Vũ.
Mọi người cảm thán, trong game online từ trước đến nay luôn nam nhiều nữ ít, nhưng đại thần Thiết Ngưu không chỉ quen biết nhiều cô gái như vậy, còn đều là những cô gái xinh đẹp... Đây là mạnh mẽ đến mức nào chứ, chẳng lẽ điểm lợi hại nhất của Ngưu thần chính là công phu trên giường?
"Lát nữa có còn gái đến không?" Ký Ngạo hỏi Vương Vũ.
"Còn có một người nữa..." Vương Vũ đàng hoàng nói.
Ký Ngạo ngoan đạo lạy ba lạy với Vương Vũ: "Ngưu thần ở trên cao! Để ta được đánh phụ bản cùng nhiều cô gái đẹp như vậy... Cho dù chết cũng đáng!"
Trang 94# 1