Chương 186: Dám Một Mình Đấu Một Trận Không?
=== oOo ===
Vương Vũ xạm mặt lại, thằng nhóc này đang nói linh tinh gì vậy.
Lại chờ một lát nữa, Con Hổ Nghịch Tập cuối cùng cũng đến, tên này vẫn giữ nguyên bộ dạng trước đây, có một Cung thủ đi theo phía sau gã.
Cung thủ tuổi không lớn lắm, nhìn qua cũng chỉ tầm tuổi Ký Ngạo, bộ dạng rất đáng yêu, chẳng qua sau khi nhìn thấy mấy cô gái thì chảy cả nước miếng ra ngoài, phá hủy hình tượng đáng yêu kia.
Con Hổ Nghịch Tập nhìn thấy mấy người Toàn Chân Giáo, lập tức nhào đến, mở miệng một tiếng lão đại, kêu đến vô cùng ân cần, mọi người Toàn Chân Giáo vô cùng thoải mái, khi Con Hổ Nghịch Tập đến trước mặt Vô Kỵ, lại càng lôi kéo tay Vô Kỵ nói: "Lão đại Vô Kỵ, ta là fan của ngươi!"
Mọi người lắc đầu thở dài: "Không thể tưởng tượng được người không biết xấu hổ như vậy còn có fan được, thiên lý ở đâu chứ."
"Người bạn nhỏ kia là ai?"
Vương Vũ chỉ đứa trẻ Cung thủ kia hỏi.
Đứa trẻ rõ ràng giống như rất trưởng thành, nhìn thấy mấy cô gái kia, hắn ta giống như Con Hổ Nghịch Tập, trực tiếp nhào lên, cậy bộ dáng mình đáng yêu, chấm mút một chút trong đám mấy cô gái, sắp cọ đến Mục Tử Tiên rồi.
Nhìn thấy đám đê tiện Toàn Chân Giáo bộ dạng vui sướng khi người gặp họa, Vương Vũ vẻ mặt đen như mực, Con Hổ Nghịch Tập lập tức hiểu được chuyện gì xảy ra, vươn tay kéo đứa trẻ kia lại, giới thiệu với mọi người: "Nó tên là Bạch Đế! Là em họ của ta!"
"Bạch Đế?" Mọi người nghe Con Hổ Nghịch Tập giới thiệu xong thì đều sửng sốt.
"Sao vậy? Các ngươi quen biết sao?" Vương Vũ hỏi, phạm vi cao thủ trong game rất nhỏ, biết nhau rất bình thường.
Mọi người Toàn Chân Giáo nhìn chằm chằm Minh Đô nói: "Bạch Đế thành tiến nhất triêu cuồng, vô dữ luân bỉ Lý Chí Thường!"
"..." Vương Vũ gãi đầu một cái: "Nghe không hiểu!"
"Câu trước là chỉ Bạch Đế, câu sau chính là nói Minh Đô..." Mục Tử Tiên nhỏ giọng nói: "Nghe nói hai người này có chút không hợp..."
Tuy Mục Tử Tiên là nhân viên chăm sóc khách hàng của game, nhưng mà cô ấy không biết chơi game, nếu ngay cả cô ấy cũng biết những lời này thì có thể thấy được hai người tuyệt đối không chỉ khó đối phó một chút thôi đâu.
Qủa nhiên, lời này của mọi người vừa ra khỏi miệng, hai vị này đều nhìn nhau.
"Mẹ nó, hóa ra ngươi ở đây làm rùa rụt cổ, có dám ra ngoài tìm chỗ trống trải đánh một trận không?"
"Nhãi con, ông Lý đánh ngươi còn phải chọn chỗ sao? Có dám tay không so với quyền cước không?"
Hai người mở miệng là mắng lên... Hơn nữa, hai người vừa mở miệng đã thể hiện ra cảnh giới cao nhất của đồ đê tiện.
Minh Đô có một kỹ năng tay không làm phép, cho nên tay không so với quyền cước, hoàn toàn không sợ một Cung thủ máu giấy.
Trong các nghề nghiệp, nghề nghiệp Cung thủ có tầm bắn xa nhất, hoàn toàn kiềm chế Pháp sư... Đứa trẻ Bạch Đế này lại muốn đến nơi trống trải một mình đấu với Minh Đô. Đám người cuối cùng cũng hiểu được nguyên nhân vì sao bình thường Minh Đô rất thích nói kiểu lời thoại như thế này.
Hai người càng ầm ĩ càng náo nhiệt, mắt thấy thật sự sắp đánh nhau, Vương Vũ mỗi tay kéo một người, xách cổ ném sang bên cạnh.
Bạch Đế khá là không phục, chỉ vào Vương Vũ nói: "Đệt mợ, đánh lén ta? Có dám một mình đánh một trận không..."
Mọi người nguýt Bạch Đế, lại liếc Ký Ngạo một cái, cùng nói: "Ai, vẫn còn quá trẻ nha!" Lớn tiếng nhất cũng chính là Ký Ngạo kia.
Người thầy gia sư vĩ đại của Thiết Ngưu từng nói, đối phó với những đứa trẻ bướng bỉnh, đặc biệt là những đứa bướng bỉnh khó dạy, thì phải đánh bại chúng trên phương diện mà chúng nó tự tin nhất.
Trong game online, phương diện Bạch Đế tự tin nhất dĩ nhiên chính là sức mạnh của hắn ta rồi, suy cho cùng tên này có thể làm kẻ thù của Minh Đô, nếu hắn ta không có chút tài năng mà chỉ dựa vào sự đê tiện là không được.
Nếu Bạch Đế chủ động đề xuất việc đơn đấu, ở trước mặt nhiều người như vậy Vương Vũ cũng là người sĩ diện, mặc dù bắt nạt con nít có vẻ thắng cũng chẳng anh hùng gì, nhưng mà trong trò chơi không phân lớn nhỏ, nên Vương Vũ thuận miệng đồng ý.
“Được! Ngươi cứ chọn chỗ đi!” Vương Vũ cười nói.
Thật ra như vậy cũng tốt, người có bản lĩnh thực sự đều không dễ cho người ta sai khiến, để cho tên nhóc này mở mang kiến thức tránh cho việc đến lúc vào trong phụ bản lại gây sự.
“Lão đại Thiết Ngưu à... Nó chỉ là đứa nhỏ, ngươi đừng chấp nhất với nó....”
Con Hổ Nghịch Tập có chút lúng túng, Bạch Đế là người hắn ta dẫn tới, sở dĩ hắn dẫn theo Bạch Đế hoàn toàn là do Bạch Đế là một cao thủ, nếu hắn ta biết Minh Đô chính là Lý Chí Thường trong truyền thuyết, đánh chết hắn ta cũng sẽ không dẫn theo Bạch Đế!
Vương Vũ mỉm cười xua tay nói: “Yên tâm đi, ta ra tay có chừng mực mà, sẽ không đánh chết hắn đâu!”
“Hừ!” Bạch Đế nghe vậy liền nhìn Vương Vũ, khinh thường nói: “Ngươi chớ xem thường người khác, đối phó với ngươi còn cần phải tìm chỗ sao? Ở đây là đủ rồi! Tiếp chiêu!”
Quả nhiên Bạch Đế này không hổ là tiện nhân nổi danh cùng với Minh Đô, hắn ta còn chưa dứt lời đã cầm rượu trên bàn hắt tới mặt của Vương Vũ, sau đó hắn ta lợi dụng thời gian Vương Vũ nghiêng mình tránh đi, liền quay đầu kéo dài khoảng cách với Vương Vũ, xoay người kéo cung bắn.
Động tác của tên nhóc này liền một mạch, từ lúc hất rượu đến kéo dài khoảng cách chơi trò thả diều, cũng chỉ không đến hai giây, động tác vô cùng lưu loát như nước chảy mây trôi.
Bọn người Toàn Chân Giáo đều là đại cao thủ mắt cao hơn đầu, thấy thao tác của Bạch Đế thì không khỏi hơi hoảng sợ, xem ra tên nhóc này thật sự có thực lực phân cao thấp với Minh Đô.
Vương Vũ mỉm cười, không hề hoang mang chút nào, tay trái chụp lấy mũi tên Bạch Đế bắn đến, tay phải xuất ra một tia khí trắng ra, Bạch Đế vừa mới kéo mũi tên thứ hai lên cung, ngay sau đó đã bị Vương Vũ chụp được ngay trước mặt.
Bạch Đế kinh hãi, mắt thấy bàn tay Vương Vũ muốn hạ xuống, ngón tay kéo tên của Bạch Đế hơi chuyển, mũi tên cầm trong tay bắn ra ngoài ngay tức khắc.
“Bụp!!” Một tiếng tên bắn vang lên trên cọc gỗ, thời khắc mấu chốt một mũi tên của Bạch Đế đã bắn trúng lòng bàn tay của Vương Vũ.
Vương Vũ bị đẩy lui thẳng ra ngoài.
Kỹ năng hiếm có Chấn Động Tiễn của Thần xạ thủ, đẩy lùi mục tiêu, cũng gây choáng trong một giây, đồng thời tạo nên 50% hiệu quả giảm tốc độ cùng với 150% sát thương vật lý.
Trong khi đẩy lùi Vương Vũ kèm theo gây choáng, Bạch Đế né về sau lại kéo dài khoảng cách với Vương Vũ, rút ra ba mũi tên đặt lên dây cung.
“Vù...” Ba mũi tên kéo thành một đường thẳng phóng đến người Vương Vũ.
Liên Châu Tiễn – kỹ năng cấp 10 Thần xạ thủ, có thể ba tầng sát thương cho mục tiêu.
“Có chút thú vị đó!”
Lúc ba mũi tên sắp bắn trúng Vương Vũ, hiệu quả gây choáng trên người Vương Vũ đã giải trừ, ngay sau đó Bạch Đế chỉ thấy một luồng ánh sáng trắng lóe lên ngay trước mắt, không thấy Vương Vũ đâu... Sau đó đột nhiên cổ Bạch Đế bị siết chặt, cổ của hắn ta đã bị một bàn tay to lớn cầm thật chặt.
“Chuyện này...” Trong mắt Bạch Đế đầy vẻ khó mà tin nổi.
Tiết tấu hai bên giao đấu rất nhanh, mặc dù từ lúc thả diều đến lúc bị chặn rồi đến lúc thoát được, Bạch Đế tung ra đủ chiêu thức, thế nhưng cũng chỉ xảy ra vẻn vẹn trong mấy giây...
Bạch Đế thật sự là một đại cao thủ cho nên hắn nghĩ cho dù Vương Vũ tiếng tăm lừng lẫy, nhưng muốn thắng mình ít nhất cũng phải phí một chút sức lực, ai ngờ chỉ ngắn ngủi mấy giây mình đã bị người ta nắm trong tay chỉ với hai chiêu.
“Sao nào? Phục không?” Vương Vũ mỉm cười hỏi Bạch Đế.
“Phục, phục...” Bạch Đế ngỡ ngàng khẽ gật đầu, dường như vẫn còn khiếp sợ...
Kỹ năng khống chế, kỹ năng công kích cùng với kỹ năng di chuyển vị trí, tất cả đều nối tiếp nhau, lúc này lại bị Vương Vũ nắm trong tay, bất kể như thế nào hắn ta cũng không trốn thoát,
Vả lại hiện tại Bạch Đế chỉ còn lại một kỹ năng Chuyên Chú Xạ Kích cùng với Truy Tung Tiễn chưa dùng tới, Vương Vũ tổng cộng dùng hai kỹ năng mà hai kỹ năng này không có cái nào là kỹ năng công kích, một Cung thủ không có kỹ năng bị Võ sư đầy kỹ năng áp sát, khẳng định một chút phần thắng đều không có.
“Vậy việc giữa ngươi và lão Lý tạm thời gác sang một bên được không?” Vương Vũ hỏi.
Trang 94# 2