Chương 187: Không Nên Xem Thường Bất Kỳ Kẻ Nào Của Toàn Chân Giáo
=== oOo ===
“Được, được chứ!” Mặc dù Bạch Đế không tình nguyện, nhưng hắn ta tự biết mình hoàn toàn không phải đối thủ của Vương Vũ, đành phải miễn cưỡng đồng ý.
“Còn lão Lý ngươi thì sao?” Vương Vũ quay qua hỏi Minh Đô.
“Ta không có vấn đề gì...” Minh Đô vẫy tay nói: “Lúc nào ta cũng có thể trừng trị tên nhóc này...”
“Ngươi!” Bạch Đế lại muốn nổi cáu, tiếp đó nhịn xuống khi thấy ánh mắt của Vương Vũ, hắn ta yên lặng lại ngay lập tức.
Mối thù của Bạch Đế và Minh Đô kéo dài đã lâu, tất nhiên vô cùng hiểu rõ lẫn nhau, hắn ta biết Minh Đô tuyệt đối không phải là loại người dễ nghe người khác khuyên bảo, cho nên thấy Minh Đô không hề có ý kiến đối với Vương Vũ, sự sợ hãi của hắn ta với Vương Vũ cũng tăng lên một phần.
Mọi người nói chuyện được một lúc, một bóng dáng bé nhỏ đi vào quán rượu, hỏi người canh cửa: “Người Toàn Chân Giáo có ở đây không?”
“Ở đây này!” Vương Vũ nghe tiếng nói, vừa nhìn lại thấy chính là Dương Na, thế là vẫy tay hô lên.
Thấy người cuối cùng đã đến, cũng là một cô gái, đám người Toàn Chân không kìm được lại lộ vẻ xúc động, hai mươi người thì có hẳn chín nữ, gần với tỉ lệ một nam một nữ, trận đấu này tráng lệ đến mức nào chứ.
Tên oắt con Bạch Đế này lại trực tiếp vọt tới, hết sức mất mặt nói: “Tỷ tỷ à, ta tên Bạch Đế, tỷ gọi ta Tiểu Bạch là được, hai ta đều là Cung thủ đó, thật là có duyên phải không? Thêm bạn nhé...”
Ký Ngạo trợn mắt há mồm nhìn, thấy Bạch Đế lao ra, lầm bầm nói: “Móa, thật là lợi hại, mình cũng muốn được như hắn!”
Vương Vũ cười nói: “Ngươi cũng đừng hâm mộ hắn, cô gái kia không dễ chọc đâu!”
“Xùy! Chỉ là một cô gái thôi mà!” Ký Ngạo còn tưởng Vương Vũ đang hù dọa hắn ta, nên biết rằng mặc dù người chơi nữ lợi hại thật sự không ít, nhưng cao thủ chân chính tại mười vị trí đầu bảng, không có ai là nữ hết... Từ điểm này có thể nhìn thấy, ở phương diện chiến đấu, cho dù là ở trong game thì người chơi nữ vẫn yếu thế hơn người chơi nam.
Vương Vũ thấy Ký Ngạo không tin cũng không muốn giải thích thêm.
Rốt cuộc cũng gom đủ hai mươi người, Vương Vũ mở đội ngũ thêm tất cả mọi người vào.
“Ách? Cấp 15? Có đánh được không vậy?”
Sau khi gia nhập đội ngũ, Con Hổ Nghịch Tập nhìn cấp bậc trong đội có chút ngẩn người.
Người hắn ta nói hiển nhiên không phải Bắc Minh Hữu Ngư, nói thế nào thì Bắc Minh Hữu Ngư cũng là một đại cao thủ, dù cho kỹ thuật sa sút cũng sẽ không tệ lắm, người hắn ta nói càng sẽ không phải Mục Tử Tiên, người ta có hào quang nhân vật chính, Con Hổ Nghịch Tập chính là nói mấy người Lý Tuyết.
Các cô gái từ Lý Tuyết sau khi hoàn thành nhiệm vụ Luyện kim sư cũng rất ít luyện cấp, hiện tại người cao nhất là Mã Lỵ cũng chỉ cấp 16, những người khác đều cấp 15.
“Gom cho đủ người mà thôi!” Vương Vũ nói: “Các cô ấy chính là đội hậu cần của Toàn Chân Giáo chúng ta!”
“À...” Con Hổ Nghịch Tập khẽ gật đầu, nhưng đối với việc Vương Vũ cưỡng ép nhét đủ người, trong lòng hắn ta khó tránh khỏi việc có chút mâu thuẫn.
Con Hổ Nghịch Tập là loại người chơi rất thuần túy, không phải do mấy người Lý Tuyết là con gái thì sẽ tiếp nhận vô điều kiện sự thật bọn họ là lính mới, dù sao phụ bản Địa Ngục cũng không phải giỡn chơi, lơ là một chút sẽ chết cả đám.
Hệ thống người ta cũng sẽ không vì ngươi có dung mạo xinh đẹp sẽ giảm độ khó của phụ bản xuống đâu đó.
Lý Tuyết là một cô gái thông minh, đương nhiên cô ta nghe được sự xem thường của Con Hổ Nghịch Tập, thế nên đứng ra nói: “Bốn chị em bọn ta tuy cấp bậc thấp, nhưng được các vị lão đại Toàn Chân Giáo và anh Thiết Ngưu coi trọng, cho bọn ta một nơi yên thân gửi phận... Bọn ta biết rõ thực lực của bản thân, đối với phụ bản lần này ta vốn không muốn đến gây cản trở, nhưng anh Ngưu nể mặt cho chúng ta đến săn kinh nghiệm cùng với các vị cao thủ, chúng ta cũng không dám không công chiếm lợi từ mọi người, những thứ dược tề này chính là do chúng ta chế tạo ra, bọn ta không thể giúp được những công việc khác, chỉ có thế đóng góp một chút vì cả đội thôi!”
Dứt lời Lý Tuyết lấy ra một đống dược tề đã chuẩn bị sẵn để lên bàn.
Ý của Lý Tuyết rất rõ ràng, chúng tôi biết mình không đủ sức, nhưng không có chúng tôi thì mọi người cũng không đủ người lập đội, bây giờ ta lấy thuốc ra làm quà cảm ơn, nếu như thực sự thất bại, các ngươi cũng không nên vì loại việc cấp bậc này mà bắt chúng tôi chịu trách nhiệm.
Thấy vậy Con Hổ Nghịch Tập liền lúng túng, có chút hoang mang nói: “Ta, ta không có ý đó...”
Con Hổ Nghịch Tập cũng là một cao thủ, nếu việc này truyền đi sẽ không phải bị người khác chê cười mình xem thường mấy cô gái nhỏ này chứ.
Giờ phút này không chỉ có Con Hổ Nghịch Tập hơi xấu hổ, ba người Huyết Sắc Tường Vi cũng hết sức lúng túng.
Bốn chữ “yên thân gửi phận” này, rõ ràng là Lý Tuyết nói với các cô gái Huyết Sắc Tường Vi, lúc trước bốn người Lý Tuyết đi theo Huyết Sắc Tường Vi cũng chỉ muốn yên thân gửi phận, kết quả lại xảy ra sự việc kia, nếu như không phải có Toàn Chân Giáo, không chừng bốn cô gái này sống rất thê thảm, cho nên Lý Tuyết luôn một mực ghi hận các cô, con gái mà.
Đám người Toàn Chân Giáo nhìn nhau cười, trong kênh công hội nói cười vui vẻ: “Đòn này của Tiểu Tuyết đủ ác nhá, thật con mẹ nó náo nhiệt mà.”
Lý Tuyết cười nói: “Dù thế nào cũng là người của Toàn Chân Giáo, sao có thể bị người khác coi thường được chứ?”
Thấy tình cảnh có chút xấu hổ, Vô Kị cười ha hả nói: “Tiểu Tuyết không có ý gì đâu, những thứ dược tề này là loại đặc biệt của Toàn Chân Giáo chúng ta, mặc dù không phải thứ tốt gì, nhưng thời khắc quan trọng có thể bảo vệ tính mạng, mọi người cầm đi.”
Con Hổ Nghịch Tập cùng với đám người Huyết Sắc Tường Vi ai cũng không nhúc nhích, ngược lại Bạch Đế cười ha ha bước qua lấy một phần...
“Chà!” Cầm dược tề trong tay, Bạch Đế lập tức ngẩn cả người, sau đó lại đưa tay cầm lấy một phần khác.
“Cái quần nè! Hừ!” Một luồng ánh sáng trắng hiện lên bổ vào phía trước ngón tay Bạch Đế, dọa cho khuôn mặt nhỏ của Bạch Đế tái mét, Minh Đô trừng Bạch Đế nói: “Ngươi có biết xấu hổ hay không, dược tề này mỗi người một phần, ngươi đừng hòng lấy thêm!”
Bạch Đế hung hăng liếc Minh Đô, xoay người đến bên cạnh Con Hổ Nghịch Tập nói: “Mau lấy đi, đồ tốt đó.”
“Không phải chỉ là dược tề thôi sao...” Con Hổ Nghịch Tập cười nhạt nói.
“Ha ha!” Bạch Đế mở ra chai dược tề trong tay, nhất thời Con Hổ Nghịch Tập trợn tròn mắt, sợ hãi kêu lên: “Đây là dược tề trung cấp!”
Bạch Đế vội che miệng Con Hổ Nghịch Tập lại, đồng thời mắng gã: “Ngươi có thể nhỏ tiếng đi một chút được không, im lặng sẽ sinh lời có biết không?”
Nhưng giọng nói của Con Hổ Nghịch Tập đã vang ra ngoài... Ba người Huyết Sắc Tường Vi ở một bên nghe được tiếng kêu của Con Hổ Nghịch Tập cũng hoảng hốt.
“Trời, đúng là dược tề phục hồi trung cấp!”
Ngày xưa hành quân đánh trận có một câu là “Binh mã chưa động, lương thảo đi trước”, hiện nay đâu đâu cũng là máy bay đại bác, câu nói này dường như cũng đã không hợp thời nữa rồi, nhưng trong thời đại dùng vũ khí lạnh như bối cảnh trong trò chơi thì vẫn dùng rất tốt.
Lương thảo này chính là cái gọi là tiếp viện này, dược tề đúng là vật phẩm tiếp viện quan trọng nhất.
Kể từ đó Luyện dược sư đã trở thành một trong ba nghề nghiệp sống đứng đầu trong trò chơi.
Mọi người đều biết muốn chế tạo thuốc hồi phục trung cấp tối thiểu phải là Luyện dược sư cao cấp mới được, nhưng mà kỹ năng của nghề nghiệp sống tương đối khó cày, hiện tại trò chơi mới mở chưa tới một tháng, ngay cả Luyện dược sư trung cấp cũng hiếm như lá mùa thu, huống hồ là cao cấp.
Hiện tại trong hiệu thuốc dược phẩm tốt nhất được bán ra là thuốc hồi phục sơ cấp, ở bên ngoài hầu như không có thuốc hồi phục trung cấp, bây giờ một bình thuốc hồi phục trung cấp tuyệt đối có thể bán được trên năm mươi nghìn xu.
Sắc mặt ba người Huyết Sắc Tường Vi tương đối hổ thẹn, bọn họ trăm lần cũng không nghĩ tới, người duy nhất có thể chế tạo thuốc hồi phục trung cấp trong “Trọng Sinh”, đã từng là người trong công hội của các cô, còn là một nhân viên cày tiền mà chính mình không thèm nhìn tới, cuối cùng còn bị nhục nhã ép rời khỏi công hội...
Trang 95# 1