Chương 199: Chỉ số thông minh của BOSS đang tiến hóa
=== oOo ===
Lồng sương mù màu đen bao phủ mọi người, bọn họ chỉ cảm thấy tầm mắt tối sầm xuống, chẳng nhìn thấy gì hết.
"Mẹ nó! Sương này gây mù!"
Mọi người đột nhiên hoảng loạn.
Ở trong game online bình thường, đối với hiệu quả Gây mù này, người chơi còn có thể căn cứ vị trí lúc trước để suy đoán vị trí, dự đoán hướng tấn công của BOSS. Mà trong game online giả lập này, bọn họ hoàn toàn bị biến thành người mù.
Trong tình huống đột nhiên bị mù, trừ những người từng được đào tạo chuyên nghiệp còn có thể tỉnh táo ứng đối, chứ người bình thường thì sẽ hoảng loạn ngay.
"Đừng loạn! Hiệu quả Gây mù này sắp hết rồi, mọi người lùi ra sau, dựa sát vào tường!"
Trước đây lúc tu hành võ công, Vương Vũ từng tập luyện các cách thức đối địch trong tình huống bị thương nặng, một trong những loại đó là bị mù. Vương Vũ không hề bối rối như những người khác, mà vừa lùi ra sau vừa cảm ứng được sự dao động khí tức bên người.
David Hắc Ám là BOSS, có tốc độ nhanh và sức mạnh cao, cho nên lúc David Hắc Ám di chuyển thì sẽ kéo theo khí tức dao động, rõ ràng hơn người chơi rất nhiều, Vương Vũ đang muốn dựa vào chút dao động mỏng manh này để nắm giữ vị trí của David Hắc Ám.
Đám người chơi vì không nhìn thấy gì, nên bước di chuyển hỗn độn, khí tức cũng không ổn định, Vương Vũ truy tìm khí tức của BOSS rất là vất vả. Đúng lúc này, một khí tức nặng nề và ổn định chậm rãi đi vào trong đám người chơi.
"Chính là ngươi rồi!" Vương Vũ đột nhiên giơ hai tay ra ôm lấy một người bên cạnh, kéo thật mạnh tới gần mình.
"Anh định làm gì thế? Là em mà..."
Một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai Vương Vũ.
"Bà xã?"
Vương Vũ giật thót, tiện tay nhẹ nhàng ấn người trong tay mình xuống đất.
Nói thật, mấy cái dựa vào khí tức để tập trung vào kẻ địch, Vương Vũ không hề chắc chắn trăm phần trăm, vả lại lúc này người Vương Vũ đang bắt là Mục Tử Tiên, không chắc chắn hoàn toàn thì Vương Vũ tuyệt đối sẽ không ra tay.
Nhưng vào lúc này, hiệu quả Gây mù đã hết, những người khác thấy Vương Vũ ấn Mục Tử Tiên xuống đất, đều khinh bỉ: "Ây da, hai người các ngươi có nhã hứng ghê kia, về nhà rồi làm không được à?"
"Các người nói gì thế!" Đúng lúc này, một Mục Tử Tiên khác lại đứng ra từ trong đám người.
"Oh fuck!"
Đám người thấy thế, vội vàng khiếp sợ lùi ra thật xa, làm cho xung quanh Mục Tử Tiên chẳng còn ai cả.
"Ta là ai?" Minh Đô chỉ vào bản thân, hỏi Mục Tử Tiên.
"Minh Đô!" Cả hai Mục Tử Tiên đều trả lời.
"Vậy Thiết Ngưu thì sao?" Minh Đô lại chỉ vào Vương Vũ.
"Chồng của ta..."
"Chồng của ta..."
Cả hai Mục Tử Tiên đồng thanh trả lời.
"Móa! BOSS tăng chỉ số thông minh rồi!" Mọi người khiếp sợ, rồi lại bụm miệng lại, xem ra mỗi một lời nói của bọn họ đều là sơ hở cho con BOSS này lợi dụng.
Trong kênh Đoàn Đội, Vô Kỵ gọi: "Bà xã Thiết Ngưu, ai là ngươi thế?"
Bạch Đế từng bị trúng chiêu nói: "Đừng phí công vô ích, hệ thống đểu cáng như thế, toàn bộ kênh chat của người bị ngụy trang đều bị khóa lại rồi!"
Mọi người cạn lời, hệ thống đại thần quả nhiên vô sỉ mọi mặt.
Minh Đô đảo mắt qua một lượt, rồi nhìn Vương Vũ và hỏi: "Ngưu ca, ngày hôm qua lúc ở thành Tội Ác, có phải ngươi khen ngực bà chủ quán rượu bự chà bá không?"
"???" Nghe Minh Đô hỏi vậy, Mục Tử Tiên đang bị ấn xuống đất kia không có động tác gì, mà Mục Tử Tiên đang đứng thì lao tới, nhéo lỗ tai Vương Vũ, giận dữ mắng: "Anh còn dám chòng ghẹo cả NPC, có còn là người không vậy?"
"Anh... Anh không..." Vương Vũ đang định giải thích, Minh Đô tung một lôi điện đánh vào đầu Mục Tử Tiên đang nằm kia.
Đồng thời Minh Đô hô lên: "Đánh tên giả kia!"
Mục Tử Tiên nằm dưới đất kia cười gian tà, sau đó thân mình lật ra sau, đứng dậy, lùi sau vào bước rồi vung hai tay lên, sương mù đen kia lại bao phủ mọi người.
Lần này bọn họ đã đề phòng sẵn, ngay khi bị Gây mù, tất cả đứng ở chân tường, lưng dựa vào tường.
Hiệu quả Gây mù kết thúc, người trúng chiêu lần này là Vô Kỵ.
"Các người có thể hỏi ta!" Hai Vô Kỵ thản nhiên nói, bình tĩnh như thường ngày.
Mọi người lại bắt đầu rối rắm, hai chiêu ban nãy chắc chắn là không dùng được rồi, BOSS này tinh quái lắm, chắc chắn sẽ không đi vào vết xe đổ hai lần.
Vẫn là Minh Đô chỉ vào hai Vô Kỵ, ra lệnh: "Hai người các ngươi bước ra khỏi hàng, rẽ trái, đi đều bước!"
"Ngươi định cho bọn họ chạy vòng quanh sao?" Mọi người hỏi.
"Không phải, chả mấy khi được bắt nạt Vô Kỵ... Phải tranh thủ cơ hội này chứ..." Minh Đô cười khì khì, nhỏ giọng đáp.
"Đù má!" Bọn họ khinh bỉ liếc Minh Đô một cái, tên này xấu xa tới tận tâm can rồi.
"Vô Kỵ ngươi với thần Quang Minh, ai đẹp trai hơn?" Minh Đô để cho Vô Kỵ chạy một vòng, chơi cho đã xong mới hỏi.
"Hỏi vớ vẩn, đương nhiên là ta rồi!" Vô Kỵ trả lời rất đương nhiên.
"Tên kia là giả!" Minh Đô lập tức giơ pháp trượng, Lôi Mâu đã ngưng tụ sẵn từ nãy phóng thẳng tới người Vô Kỵ còn lại. Tên Vô Kỵ kia trốn sang bên cạnh né tránh Lôi Mâu của Minh Đô, chạy theo hướng ngược với mọi người.
Bọn họ kinh ngạc, bèn nhao nhao hỏi Minh Đô: "Tên kia còn chưa nói gì, sao ngươi biết hắn ta là giả?"
"Vì hắn ta do dự!"
"Do dự?"
"Cái tên mặt dày như Vô Kỵ, có cần phải do dự khi bị hỏi như thế không?" Minh Đô đáp lại.
"Cao minh, quả nhiên là cao minh!" Mọi người cảm thán từ tận đáy lòng.
Vô Kỵ thì mặt đen sì lại: "Cứ tiếp tục thế này không phải là cách hay, rõ ràng BOSS này đang đùa giỡn chúng ta, phải khống chế nó lại mới được!"
Xuân Tường nhún vai: "Ban nãy đã thử rồi, nó bỏ qua khống chế, Bẻ Cong và Thuẫn Kích đều không khống chế được nó!"
"Vậy phải làm sao bây giờ?" Những người khác nghe nói là kỹ năng khống chế cũng không có tác dụng, ai nấy đều lo lắng.
David Hắc Ám là một BOSS thuộc dạng Thuật sĩ hắc ám đáng khinh, nếu không có nghề nghiệp khống chế nào có thể khống chế được nó, nó có thể đùa giỡn bọn họ tới chết. Vả lại sau vài lần bị lừa thì trí tuệ của nó rõ ràng là đang tiến hóa, phỏng chừng thêm một lúc nữa thì có hỏi cũng vô dụng.
Vô Kỵ nhìn Vương Vũ, nói: "Ban nãy có phải ngươi đè nó xuống đất không?"
"Ừ!" Vương Vũ gật đầu.
"Là công phu hay kỹ năng?"
"Lên Gối!" Vương Vũ nói.
Vô Kỵ gật đầu: "Xem ra kỹ năng vít tay vẫn có hiệu quả với nó, chờ chút nữa là có thể bắt được nó rồi!"
"E là rất khó, ngay từ đầu nó đã trốn tránh ta, nếu không phải ban nãy nó sơ ý, cho là ta bị Gây mù thì không thể bắt được nó, chắc chắn là nó sẽ không tới gần ta." Vương Vũ nói.
"Ký Ngạo thì sao?" Vô Kỵ quay sang hỏi Ký Ngạo.
Ký Ngạo xùa tay liên tục, lại nói thêm: "Đại ca, chẳng lẽ ngươi định cho một đứa trẻ đáng yêu như ta một mình chiến BOSS đấy chứ!"
"Ôi... Quả thực là khó!" Vô Kỵ liếc Ký Ngạo một cái, thở dài: "Cùng là Võ sư, tại sao lại chênh lệch lớn đến thế chứ? Thà xóa nick luôn đi cho xong!"
Ngoài đám người Toàn Chân Giáo đã quá quen với cách dùng từ của Vô Kỵ, những người khác đều cạn lời, tên cẩu vật này nói năng ác độc thật, Toàn Chân Giáo có loại lão Đại như vậy mà vẫn đi tới được hôm nay đúng là không dễ chút nào.
Ký Ngạo vung ngón tay thối lên với Vô Kỵ, nhổ toẹt một bãi nước bọt: "Có cái rắm! Hắn mà là người à?"
"Khụ khụ!" Vương Vũ ho khan một tiếng, thản nhiên nói với Ký Ngạo: "Trẻ con nói năng phải chú ý chút!"
"Chú Ngưu, ta không có ý đó." Ký Ngạo vội nói.
"Ta biết!" Vương Vũ khoát tay tỏ vẻ không sao, sau đó hắn quay sang hỏi Vô Kỵ: "Đừng ép con nít, ngươi có biện pháp nào không?"
"Đương nhiên là có! Minh Đô, ngươi qua đây!" Vô Kỵ ngoắc ngón tay với Minh Đô.
Trang 101# 1