Chương 330: Chị dâu xinh đẹp
=== oOo ===
Danh Kiếm Đạo Tuyết không hổ là người làm ăn, công tác liên lạc làm rất đến nơi đến chốn, ngày hôm sau tất cả mọi người đều đến đúng giờ như đã hẹn.
Đại tiểu thư Dương Na còn tậu hẳn một chiếc xe thương vụ để đi đón mấy người họ, công tác chuẩn bị rất đầy đủ, rất có phong thái của chủ nhà.
Bao Tam và Vô Kỵ là người Bắc Kinh, thành phố L cách Bắc Kinh cũng không xa, Doãn Lão Nhị là người Hà Nam, càng gần thành phố L hơn.
Minh Đô ở Phúc Kiến, Ký Ngạo ở Tứ Xuyên, Xuân Tường và Danh Kiếm Đạo Tuyết một người ở Lĩnh Tây một người ở Lĩnh Nam, tuy mấy người họ ở khá xa, nhưng hiện giờ giao thông phát triển như thế, ngồi máy bay cũng chưa đến mấy tiếng đã tới nơi, rất thuận tiện.
Diện mạo của đám người không khác biệt mấy so với trong trò chơi, đặc biệt là khí chất đáng khinh của mỗi người, người bình thường không thể bắt chước được, bởi vậy Vương Vũ chỉ cần liếc một cách là nhận ra tất cả mọi người.
Vô Kỵ trong hiện thực rất đẹp trai, vóc người rất cao, lại thêm đôi mắt phượng khiến hắn ta trông giống thư sinh, khá nho nhã, là kiểu học giả ăn no chỉ việc ngồi đọc thơ ca.
Bao Tam lại là trạch nam khoa học công nghệ điển hình, thật ra hai người cũng khá giống nhau, nhưng khí chất lại khác xa nhau vạn dặm, tưởng tượng như vậy có thể khiến người ta không nhận ra là anh em ruột, đủ thấy sự chênh lệch trong đó.
Danh Kiếm Đạo Tuyết mặc một bộ vest đen, tinh thần sáng láng, có vẻ là một người thành công, hơn nữa nói chuyện cũng khá khéo léo, trong hiện thực chắc hẳn cũng là một người làm nghề kinh doanh.
Xuân Tường ăn mặc cá tính nhất, mặc áo khoác dài vải lanh, chân còn đi giày rơm, trông y hệt một ông thầy bói, nhưng Danh Kiếm Đạo Tuyết lại nói với Vương Vũ, thật ra Xuân Tường là một kiến trúc sư thủy lợi…
Điều này làm Vương Vũ cảm thấy rất khó hiểu, thầy bói và kiến trúc sư thủy lợi cách nhau quá xa, ước chừng xa như khoảng cách giữa khí chất của hai anh em nhà Vô Kỵ vậy, trời đất rộng lớn, quả nhiên người không bình thường đều tụ tập hết ở Toàn Chân Giáo.
Vóc dáng của Doãn Lão Nhị không cao lớn như trong trò chơi, ngược lại còn khá thấp, có điều bắp thịt chắc nịch, sức bùng nổ rất lớn, không ngờ Vương Vũ lại tìm được một chút cảm giác giống với bản thân.
Ký Ngạo và Minh Đô đều mặc đồng phục, điểm khác nhau là, Ký Ngạo trông khá là trẻ con giống một học sinh cấp ba, còn Minh Đô lại là kiểu sinh viên vừa tốt nghiệp đại học.
Chiều cao của Minh Đô không thua kém nhiều so với Doãn Lão Nhị, nhưng khá là gầy guộc, gương mặt luôn treo nụ cười đáng khinh, cách mấy chục mét đã có thể cảm giác được tên này là một dâm dê đê tiện, có thể nói một cách vô trách nhiệm là, Minh Đô cởi bộ quần áo này ra, xăm lên cổ hình chó husky, ném ra ngoài đường chính là một kẻ lưu manh điển hình.
Nhóm sáu người cốt cán của Toàn Chân Giáo đều đã gặp nhau, vừa gặp nhau thì đám người này đã ồn ào cả lên.
“Chị Xuân đâu?” Minh Đô đáng khinh hỏi Xuân Tường đầu tiên.
“Đúng vậy, chị Xuân đâu rồi?” Danh Kiếm Đạo Tuyết phụ họa.
Xuân Tường lườm hai người một cái không nói gì, Ký Ngạo cũng sán tới hỏi: “Chị Xuân đâu nhỉ…”
Vô Kỵ trước giờ miệng tiện da dày, đương nhiên không cam lòng lạc hậu, điểm khiến Vương Vũ khó hiểu nhất là, ngay đến cả người thành thực như Bao Tam thấy Xuân Tường cũng hỏi một câu chị Xuân đâu, khiến Vương Vũ cảm thấy rất bất ngờ.
“Sao chị Xuân không tới vậy?” Vương Vũ hùa theo mọi người hỏi một câu.
Xuân Tường buồn bực nói: “Ngưu đệ, chúng ta vừa gặp mặt, sao đệ lại giống đám tiện nhân này rồi.”
“Hự, có điển cố gì ư?” Vương Vũ tỏ vẻ không hiểu với mấy người khác.
Vô Kỵ nói: “Biết tại sao chúng tôi lại có quan hệ tốt với Xuân huynh không?”
“Tại sao?”
“Tại chị dâu đẹp lắm!”
Một đám người đồng thanh hô.
“...” Mấy người Vương Vũ nghe vậy nhăn hết mặt mũi lại, đám người đáng khinh này, chẳng trách người bình tĩnh như Xuân huynh nhìn thấy đám người này lại có sắc mặt bối rối như vậy.
“Được rồi, chúng ta lên xe thôi.” Dương Na thấy họ ồn ào cũng đủ lâu rồi, gọi mọi người: “Chị Tiên còn đang đợi cơm ở nhà kìa…”
Xuân Tường nói với Vương Vũ với vẻ rất đáng khinh: “Nói cho em dâu, các anh trai đây đều không gấp, em ấy không cần gấp đâu.”
Vương Vũ hung tợn nói: “Người đáng thương quả nhiên có chỗ đáng giận.”
Dương Na không nghe ra sự đùa cợt trong lời nói của Xuân Tường, ngược lại nói: “Đâu chỉ có chị Tiên gấp, trong nhà còn có bốn tỷ muội kìa…”
“Đi mau đi mau!” Vừa nghe thấy bốn chị em Lý Tuyết cũng ở đây, hai tên Minh Đô và Vô Kỵ cũng không chần chừ thêm nữa.
“Đợi chút, sao tôi lại cảm thấy thiếu một người?” Không thể không nói phụ nữ khá cẩn thận, chú ý tới việc đám đàn ông đều không chú ý tới.
“Thế à? Thiếu ai nhỉ?” Đám người khó hiểu nói.
“Tổ sư mấy ông, ai nhốt tôi ở ngoài thế hả…” Lúc này, bên ngoài xe bỗng vang lên tiếng gõ. Vô Kỵ nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy Bắc Minh Hữu Ngư đang nhảy loạn cào cào bên ngoài cửa sổ xe.
Bắc Minh Hữu Ngư giống hệt trong trò chơi, cực giống một người qua đường tầm thường không chút bắt mắt, vừa nãy gặp Vương Vũ xong cũng chỉ gật đầu một cái tượng trưng rồi đứng sang một bên, móa nó Vương Vũ còn tưởng cậu ta là người qua đường chào nhầm nữa chứ. Sau khi Bắc Minh Hữu Ngư lên xe, chỉ vào Minh Đô nói: “Lão Lý, fuck cả nhà ông, chính ông là người nhốt tôi bên ngoài!”
Minh Đô ra vẻ kinh ngạc cảm thán: “Không hổ là người chơi Đạo tặc nhiều năm như thế, đứng ngay bên cạnh mọi người còn có thể khiến người ta không nhìn thấy, đây mới là cảnh giới cao nhất của Đạo tặc.”
“Tổ sư nhà ông!!” Bắc Minh Hữu Ngư giơ ngón giữa đáp lại sự vô sỉ của Minh Đô.
Thành phố L không lớn, đường phố lúc gần tết cũng không bị tắc đường, chưa tới mười phút mọi người đã tới chỗ đám Vương Vũ ở.
“Lão Ngưu, đây là nhà cậu hả? Móa nó sao lúc đầu cậu còn lừa chúng tôi cậu là tên nghèo rớt mùng tơi?”
Nhìn thấy nhà Dương Na to như thế, đám người khá kinh ngạc, Danh Kiếm Đạo Tuyết chất vấn Vương Vũ.
“To à? Trần nhà thấp như thế, tôi vừa vào cửa đã cảm thấy áp lực…” Dương Na phất phất tay.
Đám người: “...” Thầm nghĩ cùng lúc: Không nhìn ra đấy, cô nàng này cũng biết giả vờ quá… Hiện giờ tấc đất tấc vàng, căn nhà xa hoa lớn thế này, cho dù là ở thành phố cấp bốn cấp năm như thành phố L, không có một nghìn tám trăm vạn là không thể mua nổi đâu.
Vương Vũ thấy vẻ mặt mọi người như vậy, chỉ vào Dương Na giải thích: “Đây là nhà cô ấy, nhà tôi ở đối diện, nhỏ lắm…”
“À...thì ra là bà chủ nhỏ.” Đám người lại ngây ra, lập tức cảm thấy lời Dương Na vừa nói cũng không làm màu tí nào.
“Chị Ngưu đâu?” Lúc này Minh Đô kích động hỏi.
“Đúng thế lão Ngưu, vợ cậu đâu?” Vừa nghe Minh Đô hỏi thế, những người khác cũng kích động hẳn lên, lần này họ chuyên môn tới để gặp chị dâu mà.
Đặc biệt là Xuân Tưởng, bị áp lâu như thế trong cái đoàn thể này rồi, lúc này gặp được người cùng mệnh, là người kêu to nhất từ đầu tới giờ. Vô Kỵ vỗ vỗ vai Xuân Tường nhắc nhở tên này lớn hơn Vương Vũ, phải tôn trọng em dâu một chút, Xuân Tường mới ngẩn ra, tiếc nuối đi sang một bên.
“Đang ở trong phòng bếp với bốn cô kia.” Dương Na chỉ vào phòng bếp nói.
“Thế à?” Đám người vừa định tới phòng bếp quan sát chị dâu một tí, lại thấy Mục Tử Tiên mang theo bốn người Lý Tuyết bưng đồ ăn từ phòng bếp ăn.
Vừa đi cô còn vừa gọi đám người: “Đừng ngây ra nữa, mau tới phòng bếp bưng đồ ăn!”
Khí thế mạnh mẽ của Mục Tử Tiên nhất thời trấn trụ mọi người, sắc mặt đáng khinh của tất cả mọi người đều không cánh mà bay, ngoan ngoan cúi đầu chui vào trong phòng bếp.
Trong phòng bếp, Vô Kỵ nhỏ giọng hỏi Vương Vũ: “Bốn người tiểu Tuyết sống với Tình Tuyết à?”
“Không, họ sống với hai vợ chồng tôi…” Vương Vũ nói.
“Oh fuck!” Vô Kỵ hoảng hốt, giơ ngón cái lên nói với Vương Vũ: “Cả cái bang hội rách Toàn Chân Giáo này, tôi chỉ phục mỗi cậu thôi đấy!”
Trang 168# 1