Chương 135: Xấu quá, xấu kinh hồn!
"Chú Bạch, ta thật sự cảm thấy người như ngươi rất tốt, cho nên ngươi giúp ta một việc đi."
"Việc gì?"
Diệp Thiên Dật tiến đến bên tai Bạch Chính Nguyên, nhẹ giọng nói: "Chờ hắn tới, hai chúng ta lặng lẽ giết chết hắn."
Bạch Chính Nguyên: ""
"Cút sang một bên đi! Được rồi, bữa cơm này ngươi ăn hay là không ăn đây?? Ăn thì hắn lập tức tới rồi đây, không ăn thì ngươi cũng không cần bày cái bộ mặt tối xầm tối xì ra như thế. Xét về bối cảnh, xét về thiên phú, ngươi không so được với cái người tên Hà Thường Vũ kia, cho nên ta càng nghiêng về gả con gái cho hắn."
Bạch Chính Nguyên nói.
"Không đi, ta ở lỳ chỗ này, hắn đến mặc kệ hắn."
Cộc cộc cộc ——
Lúc này có tiếng gõ cửa vang lên, sau đó Diệp Thiên Dật vọt dậy chạy ra.
"Này, Diệp Thiên Dật! !"
Bạch Chính Nguyên không gọi lại được Diệp Thiên Dật, sau đó Diệp Thiên Dật mở cửa, đứng ở cửa là một người con trai rất tuấn tú, tuổi tác thì khoảng chừng hai mươi hai, mặc một bộ quần áo màu trắng, bên hông còn có treo một cây quạt, trong tay xách theo một chút quà, mỉm cười nhìn Diệp Thiên Dật.
"Ngươi chính là anh trai của Hàn Tuyết nhỉ, chào ngươi, ta là Hà Thường Vũ, vị hôn phu của Hàn Tuyết."
Hà Thường Vũ đưa tay ra với Diệp Thiên Dật.
Hắn rất ưu tú, bằng không thì làm sao có thể trực tiếp mở màn đã giới thiệu mình là vị hôn phu với người mà ngay cả mà mặt mũi cũng chưa thấy qua cơ chứ? Bởi vì hắn đã quá ưu việt.
Diệp Thiên Dật không đưa tay ra, liếc mắt một cái.
Xì ——
Xấu quá!
Xấu kinh hồn!
Có thể đối với người khác mà nói hắn là một anh trai đẹp trai ngút ngàn, nhưng ở trong mắt Diệp Thiên Dật
Xấu kinh hồn!
Thật xấu xúc phạm người nhìn!
Hà Thường Vũ cũng khá ngạc nhiên, huyết mạch Bạch gia này thật đúng là lợi hại, con gái đẹp như thế, con trai cũng đẹp trai đến hớp hồn hắn. Trong lúc vô tình hắn nghe nói mình được hứa hôn từ bé, đương nhiên cũng nghe được chuyện này là cha mình vui đùa mà thôi, kết quả là hơi đi tra xét một chút. Không tra ra thì không quan trọng lắm, mà tra ra một cái lại sợ ngây người! Bạch Hàn Tuyết này cũng quá xinh đẹp còn gì? Sau đó hắn yêu cầu phụ thân hắn liên hệ ngay với Bạch gia! Những thứ khác hắn không thèm để ý lắm, chỉ biết là Bạch Hàn Tuyết này còn có một anh trai, tên gì cũng không biết, không quan tâm, mà trước mặt này hẳn chính là anh trai của Bạch Hàn Tuyết.
"Thế ngươi gọi ta là cái gì?"
Diệp Thiên Dật nở một nụ cười hỏi.
Hà Thường Vũ sững sờ một chút, suy nghĩ một chút, khóe miệng cong lên.
"Anh vợ."
"Anh vợ thì khỏi cần, gọi anh Thiên Dật là được."
"Được, anh Thiên Dật, đây là ta chọn riêng cho ngươi đấy, Linh khí Huyền giai bát tinh, Trường Phong kiếm."
Hà Thường Vũ cười cười đưa cho Diệp Thiên Dật một thanh kiếm, Diệp Thiên Dật nhận lấy.
Thứ rác rưởi, hắn còn có cả thần khí nữa đây này.
Xem đến đây, trong lòng Hà Thường Vũ khinh thường cười!
Quả nhiên là gia tộc của đế quốc nhỏ bé, thật là hèn mọn. Nếu không phải là con gái của bọn họ xinh đẹp như vậy, hắn cả đời này cũng không thèm giao thiệp cùng với cái loại tiểu gia tộc này. Có thể có quan hệ thông gia cùng Linh Kiếm Phái của hắn, là Bạch gia bọn họ phải tu mấy kiếp mới có được. Người trước mặt này là anh trai của Bạch Hàn Tuyết, đoán chừng là đã nghe người nhà nói chuyện, cảm thấy hắn cũng có thể leo lên cành cao này của Linh Kiếm Phái, cho nên mới nôn nóng muốn làm quen với người em rể này của mình đây mà.
Một mình Hà Thường Vũ từ Linh Kiếm Phái đến làm khách, mà phụ thân của hắn cũng không tới cũng đã đủ để nhìn ra trong mắt bọn hắn, Bạch gia nhỏ bé như thế nào.
Bạch Chính Nguyên đi tới, không nghe được bọn họ nói cái gì, chỉ là cười cười nhìn Hà Thường Vũ nói: "Tới rồi à, mau vào ngồi đi."
Hắn kỳ thực thật không thoải mái, thoạt nhìn như con gái nhà mình gả cho con trai của người đứng đầu Linh Kiếm Phái thì sẽ rất nở mày nở mặt, là trèo lên cành cao, nhưng hắn luôn có một loại cảm giác rằng mình bị uy hiếp, hơn nữa hắn càng nghiêng về việc để con gái được tự do yêu đương. Thế nhưng giờ đây sợ rằng không được, nếu như Linh Kiếm Phái tức giận, Bạch gia cũng sẽ không thể tồn tại được! Tất cả mọi người đều phải chết.
"Chú Bạch, đây là một chút rượu cất mà sư bá trong tông môn tự tay luyện chế, còn đây là đan dược Tịnh Cốt Đan ngũ giai ta mang cho ngài."
Hà Thường Vũ mỉm cười nói, rồi đưa đồ cho hắn.
"Được, mau ngồi đi."
"Vâng, chú Bạch ngài cũng ngồi đi, anh Thiên Dật cũng ngồi đi ạ."
Cơ thể của Bạch Chính Nguyên bỗng hơi loạng choạng một chút, suýt chút nữa thì ngã sấp xuống, anh Thiên Dật? ?
Cái quỷ gì?
Sau đó Bạch Chính Nguyên nhìn Diệp Thiên Dật một cái, Diệp Thiên Dật nháy mắt nhìn hắn.
"Mẹ, sao người cũng không nói với ta một tiếng!"
Trong phòng bếp, Trương Lâm cũng đem sự việc nói cho Bạch Hàn Tuyết.
"Con gái à, chuyện này là ý của cha ngươi."
"Không phải, vậy các người đặt Diệp Thiên Dật ở chỗ nào? Người nói cho ta biết sớm một chút, ta cũng sẽ không cho hắn tới, hắn đến đây vậy chẳng phải là..."
Bạch Hàn Tuyết sốt ruột muốn chết, càng nghĩ càng cảm thấy bản thân mình rất có lỗi với Diệp Thiên Dật.
"Ôi, con gái à, không có cách nào nữa rồi, Diệp Thiên Dật này trời sinh tính tình cố chấp bướng bỉnh, chỉ có thể làm cho hắn thấy khó mà lui như vậy, đi thôi, hắn cũng tới rồi, đi ra ngoài đi."
Sau đó Trương Lâm kéo Bạch Hàn Tuyết với vẻ mặt áy náy và không vui ra ngoài.
"Cảm ơn anh Thiên Dật, chỉ là ta không hút thuốc lá."
Hà Thường Vũ mỉm cười xua xua tay.
Bạch Hàn Tuyết: ? ? ?
Trương Lâm: ? ? ?
Tình huống gì vậy? Anh Thiên Dật?
----
P/s: Các truyện mới của team
Đường Tăng Đánh Xuyên Tây Du
Tại Tận Thế Ta Nhặt Được Bảo Rương
Mỗi Ngày Ta Nhận Một Hệ Thống Mới
Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật
Phòng Giam Siêu Quái Vật