Chương 136: Đần à, phải uống dung nham
Hà Thường Vũ nghe thấy động tĩnh ở phía sau, quay đầu lại nhìn, sau đó con mắt như muốn rớt ra ngoài!
Hắn chỉ nhìn qua ảnh chụp, chỉ là nhìn ảnh chụp mà hắn đã bị mê hoặc rồi, không nghĩ tới rằng người thật quả thực còn xinh đẹp hơn trong ảnh chụp nữa, đẹp đến mức không thể tưởng tượng nổi!
Địa vị của hắn là gì? Người nối nghiệp tương lai của một trong tám đại tông môn đó, loại mỹ nữ nào mà hắn chưa thấy qua? Đã thấy qua rất nhiều rất nhiều cô gái xinh đẹp không gì sánh được, thế nhưng hắn không có tư cách theo đuổi, hoặc nói là có tư cách, nhưng bọn hắn ở cùng một độ cao, chỉ cần đối phương không đồng ý, hắn không có bất kỳ biện pháp nào! Tuy nhiên hiện tại, người bình thường, đương nhiên là những người của một đế quốc nhỏ như thế này trong mắt hắn cũng chính là người bình thường, lại có dung mạo và khí chất không thua kém chút nào so với những người con gái của Thánh nữ của một số tông môn. Ngươi nói hắn có thể không kinh ngạc sao? Loại con gái này hắn lấy về thậm chí có thể để nàng làm thiếp, sau này còn có thể lấy người xinh đẹp, có thân phận càng cao quý hơn thế về để làm chính thất! Hắn cảm thấy Bạch gia sẽ không dám phản đối, bởi vì chỉ cần hắn ra lệnh một tiếng, Bạch gia sẽ diệt vong! Cho nên đây là lí do vì sao mà hắn lại cảm thấy mình ưu việt như vậy!
"Đây là dì Trương đúng không, chào dì, ta là Hà Thường Vũ, đây là Trú Nhan Đan ngũ giai mà ta mang đến cho dì, khi dùng có thể giữ gìn dung nhan không thay đổi trong mười năm!"
Hà Thường Vũ cười cười, đưa đan dược tới.
Trương Lâm lộ ra vẻ mặt vui mừng.
Tuy nàng cũng không phải là rất hy vọng gả con gái của mình cho người mà nàng không thích, nhưng điều này đã không thể thay đổi được rồi. Có điều người tên Hà Thường Vũ này nàng cảm thấy hắn cũng không tệ lắm, ra tay hào phóng. Bất kỳ nữ nhân nào cũng cực kỳ để tâm đến dung nhan của mình. Loại quà tặng này tuyệt đối tốt hơn nhiều so với bất cứ nhân sâm tổ yến gì.
"Ta đi rót nước cho các ngươi."
Trương Lâm mỉm cười nói.
"Cảm ơn dì."
Sau đó Hà Thường Vũ đưa ánh mắt nhìn về phía Bạch Hàn Tuyết.
Người con gái này quá đẹp rồi
"Hàn Tuyết, đây là vòng tay Hồi Linh ta tặng cho ngươi, ta đặc biệt chọn lựa cho ngươi đó, là linh khí gần đến Địa giai, đeo ở trên người thứ nhất là có thể coi như vật phẩm trang sức, thứ hai là có thể tăng tốc độ khôi phục linh lực của ngươi."
Sau đó Hà Thường Vũ đưa cho Bạch Hàn Tuyết một chiếc vòng tay xinh đẹp.
"Thật ngại quá, không cần đâu."
Ngữ khí của Bạch Hàn Tuyết cũng không vui vẻ cho lắm.
"Cần, cần chứ! Tại sao lại không cần!"
Vào lúc này, Diệp Thiên Dật đứng lên tiếp nhận vòng tay, thuận tiện kéo Bạch Hàn Tuyết đến ngồi bên cạnh hắn, thuận thế nhét vòng tay vào túi quần sau của bản thân.
Hà Thường Vũ đờ đẫn liếc mắt thăm dò Anh vợ này có ý gì đây? Hắn tự mình cất đi rồi?
Cả người Bạch Chính Nguyên sợ đến tái mét mặt mày, cái tên Diệp Thiên Dật này rốt cuộc muốn làm gì?
"Tiểu Hà, ngươi đã quen qua mấy người bạn gái rồi?"
Diệp Thiên Dật thuận tay khoác vai Bạch Hàn Tuyết bên cạnh cười hỏi.
Bạch Hàn Tuyết: ? ? ?
Bạch Chính Nguyên: ? ? ?
Trương Lâm bưng trà đi tới cũng rơi vào trong trạng thái đờ đẫn.
Ý gì đây? Tình huống gì đây??
Vừa rồi Bạch Hàn Tuyết còn trách Diệp Thiên Dật, sao lại không có triển vọng như vậy, thế nhưng hiện tại nàng ngược lại là không khỏi vui vẻ, bởi vì Diệp Thiên Dật đang che chở nàng. Việc hắn ôm mình đã biểu lộ lập trường của hắn! Hắn không có lùi bước! Hắn không phải người hèn nhát!
Thế nhưng vui vẻ thì có vui vẻ đấy, nhưng ngay sau đó Bạch Hàn Tuyết lại lo lắng, đây không phải là hắn muốn chết sao?
Ở trong mắt Hà Thường Vũ, anh ruột ôm em gái cũng là chuyện rất bình thường.
Sau đó, Hà Thường Vũ cười cười, nói: "Anh Thiên Dật, thực không dám giấu giếm, ta đến một người bạn gái cũng không có, mấy năm nay vẫn đang chuyên tâm tu luyện, sao có thể bận tâm chuyện yêu đương nam nữ chứ? Thêm nữa, từ nhỏ cha ta đã nói qua với ta chuyện đã hứa hôn với Hàn Tuyết từ bé rồi, vậy nên ta càng không thể yêu đương, đúng không."
Trương Lâm ngồi ở bên cạnh Bạch Chính Nguyên nháy mắt ra hiệu với Bạch Chính Nguyên, ý hỏi hắn tình huống thế nào, tại sao có thể như vậy? Sau đó Bạch Chính Nguyên lộ ra vẻ mặt rất bất đắc dĩ, hắn cũng đang trong trạng thái đờ đẫn đây này.
"Chưa yêu ai bao giờ à, vậy ta hỏi ngươi, nếu như con gái nói với ngươi nàng đau bụng, ngươi nên làm như thế nào?"
Diệp Thiên Dật hỏi.
"Chuyện này uống nhiều nước nóng?"
Hà Thường Vũ trả lời với tính thăm dò.
"Đần à, phải uống dung nham."
Bạch Hàn Tuyết: ""
"Dung nham? Cái đó làm sao có thể uống được? Thứ đó chắc chắn là không thể uống đước, nếu không uống thì làm sao đây?"
"Không uống ngươi trở tay cho một cái tát là xong thôi."
"Hóa ra là thế."
Bạch Hàn Tuyết: ? ? ?
"y Ha ha ha, tiểu Hà, ngươi đi đường mệt nhọc trước tiên uống hớp trà đã, cơm nước cũng sắp xong rồi, không cần nói chuyện với hắn."
Bạch Chính Nguyên chật vật kéo ra một vẻ mỉm cười nói.
"Không cần không cần, anh Thiên Dật cũng đang dạy ta, dù sao ta cũng chưa hề yêu ai, sau này sẽ có rất nhiều chỗ không hiểu khi đối xử với Hàn Tuyết, học nhiều một ít không có gì xấu." Hà Thường Vũ la liếm nói.
Hắn đương nhiên biết rằng Diệp Thiên Dật đang nói đùa, nhưng hiện tại vẫn còn ở giai đoạn sống chung với Bạch Hàn Tuyết, nếu như người anh vợ này có thể giúp hắn, có thể rút ngắn thật nhanh sự bỡ ngỡ giữa hắn cùng với Bạch Hàn Tuyết, cho nên hắn phải la liếm tốt một chút.
"Cái này thứ cho ta không hiểu, tiểu Hà ngươi tại sao lại gọi hắn là anh Thiên Dật?"
Bạch Chính Nguyên có chút lờ mờ hỏi.
"Anh Thiên Dật là anh trai của Hàn Tuyết, vậy tương lai cũng chính là anh vợ của ta, gọi một tiếng anh là điều nên làm mà."
Bạch Chính Nguyên: ""
Bạch Hàn Tuyết: ""
Trương Lâm: ""
Tên hỗn đản Diệp Thiên Dật này, hắn không phải là đang tìm cái chết ư! Hắn lại dám đùa kiểu này?